Nghĩ đến những chuyện này, chút bất bình thay cho ông Lục bị thiệt thòi còn chưa kịp nhen nhóm thì đã lập tức bị dập tắt, thậm chí chị Trần còn khẽ cười.

 

Thật ra, thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ ông Lục lạnh lùng cao ngạo như vậy mà lại nhân nhượng từng chút từng chút vì Hạ Mộc Ngôn thì chị cũng thấy mới mẻ.

 

Đến khi chị Trần đã đi, Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi trên giường xem iPad. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng phim vang lên. Cô đang xem một bộ phim rất bình thường vừa được chiếu không bao lâu. Mấy năm nay phim trong nước không có gì hấp dẫn, chỉ toàn là phim của đạo diễn nổi tiếng, không hề hài hước thú vị. Cô lại không muốn xem phim Mỹ, nên mới mở đại một phim ra xem.

 

Diễn xuất quá rối, không hề nhập tâm tí nào.

 

Chị Trần đi được một lúc thì Hạ Mộc Ngôn tắt iPad, ném sang một bên. Cô đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp thì suy nghĩ một lát rồi bước vào.

 

Anh mặc sơ mi, quần âu, đứng bên tủ bếp, ống tay áo sơ mi xắn lên trên để lộ ra cánh tay rắn chắc. Cô đứng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn anh chuẩn bị bữa tối nghiêm túc chỉn chu đến từng động như tác rửa rau hay đảo thức ăn mà đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù.

 

Thời gian cứ trôi qua, trong suốt ba năm này, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

 

“Sao em không xem phim tiếp đi?” Anh đang đảo thức ăn, không quay đầu lại nhưng rõ ràng đang hỏi cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn tựa vào một bên cửa phòng bếp: “Vừa rồi trước khi đi, chị Trần nấp ngoài cửa phòng nhìn tôi chăm chú một lúc lâu. Có lẽ chị ấy cảm thấy nếu tôi cứ để boss Mặc làm bữa tối như vậy mà không đến giúp một tay thì thật sự rất quá đáng.”

 

Động tác của Lục Cẩn Phàm vẫn không ngừng lại: “Em cứ yên tâm xem phim đi, bao giờ bữa tối xong anh sẽ gọi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ đến bộ phim vô cùng nhạt nhẽo vừa rồi. Xem cái phim đấy thì thà cô đứng đây nhìn Lục Cẩn Phàm đảo thức ăn còn hơn.

 

Nhận thấy cô không đi, Lục Cẩn Phàm mở vòi nước rửa tay rồi chậm rãi lau khô: “Em thật sự muốn giúp sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời.

 

Vừa rồi đúng là cô có ý nói như vậy. Cô bị giữ lại đây mấy ngày, vì chuyện này mà cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Bây giờ cùng anh ở chung nhà đã đủ khiến người ta tức tối rồi, nên cô không thật sự có ý định đi vào phòng bếp. Suy cho cùng, phòng bếp này dù có lớn thì cũng là một không gian tương đối nhỏ hẹp, chắc chắn cô sẽ không chủ động bước vào.

 

Nhưng chị Trần lại mua quá nhiều thức ăn, chắc có lẽ chị muốn làm một bữa tiệc thật lớn vào buổi tối, thế nhưng cuối cùng lại bị Lục Cẩn Phàm giành việc. Nếu cô không hỗ trợ thật thì không biết đến bao giờ mới được ăn tối.

 

Tầm mắt của cô hướng đến kệ bếp, nhìn lướt qua mấy túi đồ bên trên rồi bước tới.

 

Hạ Mộc Ngôn cố ý ra vẻ cô sẽ không làm cái gì khác, lập tức với lấy mấy chai dầu, muối, tương, giấm, gia vị linh tinh xuống, giúp anh chia gia vị. Ví dụ canh cá chua ngọt thì cần đến giấm, đường, muối và chút xì dầu, còn canh nấm thì cần các loại gia vị, hoặc ví dụ như… Cô vừa bước đến cách khoảng một cánh tay thì cổ tay đã bị anh ghì chặt lại. Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp kêu lên thì đã bị anh giật mạnh, lảo đảo nhào về phía anh.

 

Đến khi cô cuống quýt đứng vững lại thì anh đã hôn xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn ngỡ ngàng trong phút chốc, đến khi phản ứng lại được thì cô vội vàng lùi ra đằng sau, đồng thời đẩy mạnh vai anh ra. Anh lại ôm lấy eo đẩy cô lùi về phía sau, nhưng chỉ được hai bước thì đã áp cô vào kệ bếp.

 

“Ưm…” Ngay lập tức Hạ Mộc Ngôn mở bừng mắt, dùng cả tay chân, muốn lùi về phía sau nhưng vẫn bị anh kìm chặt.

 

Đây không phải là một nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng, chỉ là môi kề môi, dịu dàng dai dẳng làm say lòng người. Nhưng vì cô theo phản xạ muốn phản kháng mà anh đang rất dịu dàng bỗng nhiên tách môi cô ra, xâm nhập vào, vấn vít không thể tách rời.

 

Nụ hôn này vừa mập mờ dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ chiếm đoạt, còn cộng thêm cả sự giãy giụa, kháng cự của Hạ Mộc Ngôn.

 

Đến khi Hạ Mộc Ngôn nổi khùng lên khẽ cắn anh thì động tác của anh mới ngưng lại. Anh cụp mắt nhìn gương mặt hồng hào và cả nhịp thở hổn hển vì bị hôn của cô.

 

“Nấu cơm thì nấu cơm chứ, anh làm gì… A!!!”

 

Cô còn chưa dứt lời thì đã kêu lên một tiếng, bất chợt bị anh bế bổng lên!

 

Đây không phải là loại bế ngang, cũng không phải là ôm, mà anh bế thốc cô lên khỏi mặt đất như xách nách một đứa trẻ. Ngay lập tức cô không còn dựa vào kệ bếp nữa mà đã ngồi hẳn lên mặt kệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play