Chương 858:
Nói đến đây cô lại ngừng lại một chút, nhớ ra vừa rồi mình mới tắm rửa xong, bộ đồ kia cũng đã giặt rồi, nếu bây giờ có dùng máy sấy hong khô thì ít nhất cũng phải mất nửa giờ.
Suy cho cùng cô cũng không thể không Lục gì mà đi ra ngoài.
Từ biểu cảm trên mặt, anh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, tế nhị không cười lộ liễu, rõ ràng đang kiên nhẫn chờ cô mặc bộ đồ này vào rồi đi mua.
Hạ Mộc Ngôn cũng nắm hai mảnh vải ít đến đáng thương mà do dự…
Lục nhyuwng suy cho cùng thì cô cũng k Món đồ này có mặc vào thì cũng như không Lục nhyuwng suy cho cùng thì cô cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Chần chừ một lúc lâu, Hạ Mộc Ngôn chợt ghét bỏ ném hai mảnh vải ít đến đáng thương vào sọt rác.
Nét mặt tươi cười của Lục Cẩn Phàm lập tức tối sầm lại.
Hạ Mộc Ngôn kiêu ngạo quay người vào phòng ngủ lấy bộ đồ tỏng lúc trước từ trong phòng tắm ra, bật mức gió lớn nhất ở máy sấy, tốn mười lầm phút để sấy khô được. Cô nhanh chóng thay quần áo, cả người sạch sẽ chỉn chu đi ra ngoài.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng gổ lên lưng ghế sofa. Anh nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài thì cặp mắt sâu thắm khế nhướng lên, thờ ơ hỏi: “Bộ kia cũng không Lục được sao?”
Hạ Mộc Ngôn tức giận nói: “Bộ kia màu đen, chất liệu và kiểu dáng không khác gì bộ vừa rồi.”
Dù sao cô cũng nhất định không Lục!
Cô cũng biết đến thương hiệu rất đắt đỏ này. Bộ màu đỏ kia đã bị mở ra rồi thì vứt đi. Còn bộ màu đen thì cô để chị Trần tìm cách trả lại, lấy lại được bao nhiêu tiền thì lấy. Dù sao vài nghìn đồng cũng đủ để chị Trần đóng học phí nửa năm cho con, không cần phải ném hết.
“Tối nay có mưa, từ giờ đến tối cũng chỉ khoảng ba tiếng nữa thôi, không còn nhiều thời gian như vậy mà em vẫn nhất định tự đi mua sao?” Giọng anh vô cùng lạnh nhạt: “Tuy rằng vết thương không sao nhưng cũng không đi quá xa được, chỉ có thể dạo quanh khu phố mua sắm gần đây thôi.”
“Cũng được, quanh đây có một trung tâm thương mại, bên cạnh cũng có mấy khu phố mua sắm, đủ để tôi đi dạo.”
*** Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành tự do, Hạ Mộc Ngôn vừa ra ngoài đã cảm thấy không muốn quay về.
Vào bên trong trung tâm thương mại, Hạ Mộc Ngôn không chỉ mua cho mình hai bộ đồ lót, mà còn nhân tiện mua đủ loại đồ dùng và quần áo khác nữa. Dù sao cũng đã vài ngày co không được dạo phố rồi, nếu không phải đang ở đây thì bình thường cô cũng bận rộn không có thời gian rảnh rỗi để đi dạo mua sắm.
Thay vì nói chị Trần đi theo để giúp cô xách đồ, thì cứ nói thẳng ra là Lục Cẩn Phàm sai chị Trần đi theo để ngăn cô chạy loạn khắp nơi.
Hôm nay Lục Cẩn Phàm không đến công ty. Vừa rồi Thẩm Mục mới tìm anh, mang theo tài liệu cần anh ký tên, nên Lục Cẩn Phàm không đi vào trong mà để chị Trần đi cùng Hạ Mộc Ngôn vào trong mua sắm.
Phụ nữ đi mua sắm có nhiều phong cách. Có người đi dạo cả ngày nhưng cũng không mua được mấy đồ, nhưng Hạ Mộc Ngôn thì khác. Không cần đến ba tiếng, mới chỉ khoảng một tiếng mà cô đã mua được rất nhiều, giống như là đi càn quét các cửa hàng. Cô ưng mắt cái nào là mua cái ấy, chính xác là đi mua đồ chứ không phải đi dạo.
Mấy năm nay, những lúc hiếm hoi được đi ra ngoài mua đồ thì cô đều như vậy. Cô không có thời gian lựa chọn, màu da và dáng người của cô cũng không quá kén trang phục, kiểu dáng nào mặc lên cũng đẹp hơn người mẫu trưng bày. Vì vậy cô thích cái nào là lấy cái ấy, không có thời gian mà so sánh hay thử qua thử lại.
“Gói cho tôi cái này, cảm ơn.”
“Tuy bây giờ vẫn đang mùa hè, còn rất nóng, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng đến mùa thu rồi. Chiếc áo khoác này là mẫu năm nay mới ra phải không? Không tệ, gấp luôn cái này vào.”
“Cái này… chất vải rất mềm mại, mặc đi ngủ rất thoải mái, gấp lại cho tôi.”
“Đôi giày kia, có phải là kiểu giày cao gót chắc chắn không?”
“A, cặp kính này cũng khá đẹp…”
Mua hết đồ này đến đồ kia, Hạ Mộc Ngôn xách hai túi, chị Trần cũng xách mấy túi đi đằng sau. Thật ra Hạ Mộc Ngôn không muốn để chị Trần cầm giúp, nhưng chị Trần cứ khăng khăng đòi cầm. Hơn nữa, cô biết Lục Cẩn Phàm sai chị Trần đi theo nên trong lòng ít nhiều cũng khá bất mãn. Cô bất mãn với chị Trần vì bây giờ chị ấy lại đứng về phe Lục Cẩn Phàm. Cho nên cô cứ để chị Trần xách đồ, dù sao tuy nhiều túi nhưng cũng không quá nặng.
Đến quầy thu ngân, Hạ Mộc Ngôn theo thói quen định rút thẻ ra thì tay chợt khựng lại giữa chừng. Bây giờ cô mới nhớ ra, cô không có tiền!