Sau khi bước vào, cô liền đứng trước tấm gương lớn chạm đất bên trong, cởϊ áσ ra, quả nhiên trông thấy dấu hôn mập mờ mà rõ ràng trên xương quai xanh.

 

Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Lục Cẩn Phàm hèn hạ vô sỉ, thì cô nghiêng đầu qua, vô cùng nghi ngờ nheo mắt lại, sau đó giơ tay vén tóc lên. Sau tai có thêm một vết không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

 

Cái này…

 

Sao sau tai cũng có?

 

Hạ Mộc Ngôn nổi đóa, hung dữ nhìn vào gương, xem ra cô không thể mặc áo cổ thấp và váy hai dây trong thời tiết nắng nóng này rồi. Thậm chí cô cũng không thể buộc tóc lại, chỉ có thể xõa thế này!

 

Ban ngày đã ngủ cả buổi, lúc này cô thật sự không ngủ được. Không lâu sau Hạ Mộc Ngôn liền ngửi thấy mùi hương thơm phức, cô còn tưởng là mùi thức ăn tà nhà IOI Ò đóñ dân, này bay tới. Nhưng càng hít vào càng cảm thấy mùi thơm kia hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ bay vào.

 

Cô vừa vuốt thẳng bộ đồ bị đè nhăn nhúm trên người mình, thấy mùi thơm kia thì không chịu nổi mà bước tới mở cửa.

 

Cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bưng một đĩa cơm thập cẩm ra, tiện tay để lên bàn ăn.

 

Đã muộn thế này, nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều, bên ngoài vẫn còn đang mưa, không thể đi mua được, Hạ Mộc Ngôn còn tưởng đêm nay thật sự sẽ phải nhịn đói.

 

Kết quả, trông thấy đĩa cơm chiên đơn giản lại đầy đủ nguyên liệu, cô hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Anh làm cơm chiên này cho ai vậy?”

 

“Biết rõ còn cố hỏi, không ăn thì đổ đi.” Người đàn ông bình thản nói, đồng thời để một đôi đũa lên bàn ăn.

 

Đùa sao, cô đang đói, sao lại đổ được.

 

Hạ Mộc Ngôn vội mang đôi dép lê nam màu xám quá khổ đi tới, đến cạnh bàn ăn liền cầm đũa ăn một miếng.

 

Ngon!

 

Dù sao cũng đang đói bụng, đoán chừng ăn gì cũng thấy ngon.

 

Cô đã quên rốt cuộc đã bao lâu rồi mình chưa được ăn cơm do tự tay boss Mặc làm. Miếng cơm này dường như thay đổi tất cả những cảm xúc mất cân bằng trong cô.

 

Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào.

 

Thấy cô ăn nghiêm túc, anh mỉm cười, nhưng rất nhạt, nhạt đến nỗi dường như không có.

 

Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy câu “cha mẹ tái sinh” của Hạ Mộc Ngôn cực kỳ chói tai.

 

Lục Cẩn Phàm đi vào phòng bếp, bưng một ly sữa bò nóng ra cho cô. Hạ Mộc Ngôn ăn hơn phân nửa thấy hơi mắc nghẹn, nhận lấy sữa bò cũng không thèm cảm ơn mà uống ngay, độ nóng vừa phải, không bỏng miệng. Cô uống một hơi hết hơn phân nửa.

 

Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã không còn chủ động tìm vài chuyện để làm như trước đây sau mỗi lần ăn cơm do anh nấu xong nữa, ví dụ như dọn dẹp bát đũa bỏ vào máy rửa bát chẳng hạn. Bây giờ ăn uống no đủ xong là cô đứng dậy đi luôn, không hề có ý định thu dọn bát đũa, diễn vai kẻ vong ân bội nghĩa sống động như thật.

 

Lục Cẩn Phàm không nói gì, giúp cô mang bát đũa vào phòng bếp.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn định về phòng ngủ, nhưng vừa rồi ăn nhiều, còn uống một ly sữa bò nên lúc này dạ dày đã no căng. Dù sao trông Lục Cẩn Phàm cũng đã “hạ hỏa”, tạm thời không cần tránh né anh trong trường hợp này, thế là cô quyết định đi tới đi lui hai vòng quanh ghế sofa. Ánh mắt cô bất chợt nhìn lướt qua căn phòng bên cạnh phòng sách trước giờ chưa từng được mở ra, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, do dự mấy giây.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm đi ra đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đang nhìn cánh cửa kia.

 

Thấy anh đi ra, Hạ Mộc Ngôn cũng không giấu giếm, mà chỉ vào cánh cửa đó: “Trước giờ cánh cửa này chưa từng mở ra đúng không?”

 

“Căn phòng đó chỉ chứa mấy loại sách vở linh tinh như nhà kho thôi, em tò mò lắm à?” Anh hờ hững nhìn cánh cửa đó một chút.

 

“Chỉ là đồ linh tinh thôi sao?”

 

“Hải Thành là thành phố có phong thủy tốt nhất cả nước, được bao quanh bởi núi và sông. Năm đó sở dĩ nơi này được chọn để xây dựng Quốc tế Oran là vì một bậc thầy phong thủy nổi tiếng nói rằng đây là nơi có địa mạch tốt nhất cả nước. Mà chỗ gian phòng đó là trung tâm của địa mạch, cần phải xây ở trên trấn giữ, nhưng nó không thích hợp để ngủ. Vì vậy những gian phòng khác và phòng ngủ vẫn được sử dụng bình thường, chỉ để trống mỗi gian phòng đó thôi, nhất là tầng này, tầng cao nhất của Quốc tế Oran. Theo phong thủy thì chúng ta đang ngồi trên long mạch đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play