Lục Cẩn Phàm không hề lên tiếng. Khi Hạ Mộc Ngôn nằm lên giường lần nữa, cô cúi nhìn áo sơ mi và quần dài nam trên người mình. Sau đó cô lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sắc mặt nặng nề đứng dậy kéo roẹt màn cửa sổ lại. Phòng ngủ rơi vào bóng tối lờ mờ, cô lại nằm xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn dĩ cho rằng có lẽ mình sẽ không ngủ được vì những chuyện vướng mắc trong đầu.

 

Có lẽ phải như thế này mới đúng, dù sao cuộc sống cũng không thể nào lặp lại một cách vô ích. Có một số quỹ đạo và trải nghiệm không thể tùy tiện thay đổi.

 

Vậy mấy năm nay anh đã lên kế hoạch như thế nào mới có thể chuyển dời những điểm trí mạng của cô sang Tô Tri Lam?

 

Sau khi cô chết, vào những ngày tháng mà cô không hay biết, nhất định là anh đã làm gì đó, hoặc là đã biết được điều gì đó.

 

Cô vốn đã ngủ liên tục một ngày một đêm, cộng thêm thời gian mê man thì cũng đã ngủ hai ngày. Sau khi tỉnh lại thì cô luôn ở đây, ăn uống mặc đồ hoàn toàn không tốn sức, hẳn là sẽ không ngủ được.

 

Nhưng, nhắm mắt suy nghĩ lung tung không lâu, cô đã thiếp đi trong mùi hương mát lạnh quen thuộc trên chiếc giường này.

 

*** Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Rõ ràng lúc cô đi ngủ vẫn chưa tới giữa trưa.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi dậy, cảm thấy sức khỏe đã hồi phục rất nhiều. Lúc vừa ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy hai túi quần áo để trên ghế sofa, còn có một bọc giấy nhỏ. Trong bọc giấy chính là sim điện thoại mới được cấp lại.

 

“Chị Trần đâu?” Hạ Mộc Ngôn còn tưởng sẽ được gặp chị Trần.

 

“Lúc trưa chị Trần quay lại đây, thấy em ngủ ngon lành nên không vào quấy rầy mà đi luôn rồi, sáng mai sẽ quay trở lại. Em muốn gặp chị ấy thì hãy chờ đến sáng mai.” Lúc này, anh từ phòng sách đi ra, giọng lạnh nhạt mà bình tĩnh.

 

Hạ Mộc Ngôn quay sang nhìn anh: “Vậy thôi đi, dù sao chị ấy cũng ở Hải Thành, có dịp tôi sẽ đến gần Đại học Hải Thành mời chị ấy và con trai chị ấy đi ăn. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, tôi thay quần áo xong sẽ đi ngay.”

 

Nói xong, cô cầm lấy quần áo và thẻ sim vừa được cấp lại trên ghế sofa, định quay người đi về phòng ngủ, thì chợt nhớ lại gì đó, bèn quay đầu tìm kiếm trên ghế sofa: “Không có điện thoại sao? Một chiếc xe mấy chục triệu mà Lục tổng còn vứt dưới biển được, anh không keo kiệt đến nỗi không bảo người đi mua cho tôi một cái điện thoại mấy ngàn chứ hả?”

 

Anh thản nhiên nói: “Dưỡng thương xong tôi sẽ đi mua với em.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn dáng vẻ bình tĩnh luôn khiến người ta cực kỳ khó chịu của anh, như thể bây giờ cô nói gì, làm gì anh cũng bình tĩnh và nhẫn nại nuông chiều cho tính tình như con nít mỗi khi tức giận của cô như trước đây.

 

Cô hừ lạnh, nói: “Vậy thì không cần, tôi không có ý định dưỡng thương ở chỗ của anh. Thay quần áo xong tôi sẽ xuống lầu tự đón xe về.”

 

Giọng anh hơi lạnh: “Không có điện thoại, không thể liên lạc với bất kỳ ai, không có chứng minh thư, không có tiền, muộn thế này mà em còn đòi xuống lầu đón xe, muốn đợi kẻ khác đến cướp sắc sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Lục Cẩn Phàm bước tới gần, cúi xuống nhìn cô, hời hợt nói: “Nếu như em cảm thấy không thoải mái khi ở Quốc tế Oran, tôi sẽ đưa em về. Điều kiện tiên quyết là đầu em đang bị thương, trong vòng vài ngày lúc nào cũng có thể có triệu chứng nhức đầu, trong nhà không thể không có người. Tôi đến chỗ của em cũng không phải không được.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Vậy hay là thôi đi.

 

Cô đang sống ở Nguyệt Hồ Loan bình yên như vậy, tuyệt đối không thể cho anh biết hiện giờ cô ở đâu.

 

“Nghiêm trọng vậy sao?” Cô giơ tay sờ lên vết thương trên đầu mình. Thật ra không động vào thì không thấy đau, nhưng chỉ cần chạm vào là sẽ hơi đau.

 

Cô cứ có cảm giác Lục Cẩn Phàm cố ý nói vết thương của cô rất nghiêm trọng. Nếu nghiêm trọng thật thì anh đã đưa cô đến bệnh viện từ lâu rồi, chứ không thể nào chỉ dưỡng thương ở đây.

 

Hạ Mộc Ngôn thấy anh nhìn lướt qua trán và gò má đã hết sưng của cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm nói: “Rất nghiêm trọng.”

 

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn cái thẻ sim tội nghiệp không thể gắn vào điện thoại, không cam lòng cầm lấy hai túi quần áo quay người trở về phòng ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn thay quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ thì chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm.

 

Lục Cẩn Phàm lặng lẽ nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng khi cô nhìn anh. Đó không phải là đôi mắt đang xoắn xuýt quá khứ, không phải đang giận, cũng không phải đang hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play