Trước mắt trở nên trắng xóa, cô không nhìn thấy Lục Cẩn Phàm nữa, cũng không nhìn thấy cơ thể lạnh tanh của mình trên giường. Cô chỉ có thể đi về phía trước không mục đích.
Bên tai dường như chỉ còn tiếng nói của Lục Cẩn Phàm. Anh nằm bên cạnh cơ thể lạnh tanh của cô, nhẹ nhàng đan tay vào bàn tay lạnh buốt ấy, không biết đang nói gì bên tai cô.
Cô muốn đến gần nhưng làm cách nào cũng không đến được. Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy như có một vòng xoáy vô hình nào đó hút cô đi.
Sau đó là vô số giấc mơ kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi không thể kết nối được. Khi thì ở kiếp trước, khi thì ở hiện tại, cảnh cô chết trong tù và cảnh Tô Tri Lam chết trong tù bỗng nhiên chồng chéo lên nhau. Cảnh cô lang thang khắp nơi, mờ mịt đứng ở đầu đường lại chồng chéo lên cảnh Hạ Mộng Nhiên lang thang khắp nơi, cho đến khi bị che phủ hoàn toàn. Dường như cuộc sống từng bị người ta hủy hoại đến tàn tạ của cô đều bị những kẻ đầu têu này thay thế.
*** Hạ Mộc Ngôn ngủ một ngày một đêm trong hỗn độn.
Lúc ăn cơm và bôi thuốc cô đều được Lục Cẩn Phàm đỡ dậy. Cô nửa tỉnh nửa mê mơ màng không phân rõ đâu là hiện thực hay đâu là cảnh mơ. Cô chỉ cảm thấy lúc anh cho cô ăn cơm sẽ quấy rầy giấc mơ của cô. Mới đầu cô còn cau mày cáu kỉnh không chịu ăn, chỉ muốn ngủ, giằng co mấy lần cũng vô dụng, nhưng anh còn cứng rắn hơn cô. Nếu cô chỉ lo ngủ, không chịu ăn, không nghe lời thì người chịu tội vẫn là cô.
Cho nên Hạ Mộc Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng ăn trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngoan ngoãn để mặc anh bôi thuốc giúp hoặc chườm túi nước đá lên mặt cô.
Hôm sau, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng tỉnh lại. Nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy quang cảnh vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc này, cô lại sững sờ hồi lâu, nghi ngờ có lẽ mình vẫn đang nằm mơ.
Nơi này… là Quốc tế Oran sao?
Lúc tỉnh lại, vừa khéo có bác sĩ sang đây kiểm tra sức khỏe cho cô. Hạ Mộc Ngôn mệt mỏi nhắm mắt để mặc bác sĩ khám cho mình. Đến khi bác sĩ rời đi, cô nằm trên giường nhìn đăm đăm người đàn ông vừa tiễn bác sĩ đang quay người trở về phòng.
Khi chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Tất cả mọi chuyện trước khi hôn mê đều hiện lên trong đầu.
Cô không nói chuyện, kết quả Lục Cẩn Phàm lại lên tiếng trước: “Em tỉnh rồi à? Ngủ gần hai ngày, nửa tỉnh nửa mê không ăn uống đàng hoàng, giờ qua đây ăn chút gì đi.”
Hạ Mộc Ngôn chưa kịp hỏi không phải lúc đó mình được anh đưa đến khách sạn gần đường Tân Hải sao, sao vừa tỉnh dậy lại thì đã ở Quốc tế Oran rồi, thì anh đã đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, để lại cho cô một bóng lưng mặc áo sơ mi trắng.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô nằm yên trên giường, chốc lát sau, quả nhiên anh lại trở vào. Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại nói không cho phép cô ăn cơm trong phòng ngủ, nói cô ngoại trừ bị thương ở đầu ra thì những vết thương khác không nghiêm trọng. Cô ngủ hai ngày cũng lại sức rồi, nhất định phải ngồi dậy ăn cơm, mà còn phải ăn ở phòng ăn.
Hạ Mộc Ngôn vẫn nằm bất động: “Tôi đau đầu, không còn sức nữa.”
Anh nhìn cô một lúc rồi đi tới xốc chăn lên: “Tôi bế em qua.”
Gương mặt Hạ Mộc Ngôn quả thật vẫn còn hơi tái nhợt. Lúc xốc chăn lên, cô chợt cúi xuống nhìn áo sơ mi nam đang mặc trên người mình. Cô đã được tắm sạch sẽ, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, tóc cũng nhẹ nhàng thoải mái. Ngoài áo sơ mi của anh trên người ra thì cô chẳng có đồ lót gì cả.
Vậy là nhân lúc cô mê man, anh không chỉ đưa cô về Quốc tế Oran, mà còn tắm rửa và thay quần áo cho cô?
Hạ Mộc Ngôn nằm im: “Tôi khó chịu, vẫn chưa tỉnh ngủ, muốn nằm thêm lát nữa. Với lại…” Cô không Lục quần áo gì cả.
Cho dù những giấc mơ kia có thật hay không, nhưng hai người cũng đã ly hôn rồi, ăn mặc hở hang như thế lảng vảng trước mặt anh thật sự là không thể nào nói nổi.
Cô nằm trên giường nhìn anh, khăng khăng nằm yên bất động, thậm chí còn định kéo chăn đắp lên người trở lại.
Cô vừa đắp chăn lên người lần nữa thì anh đã không nói không rằng xốc chăn lên ném qua một bên, dứt khoát kéo người trên giường vào lòng, bế ra ngoài: “Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp, hai ngày nay em chỉ uống chút cháo, nhất định phải ăn.”
Lúc bị bế, cả người Hạ Mộc Ngôn cứng đờ, nhưng cô thật sự rất mệt, gần như không có sức phản kháng, chỉ có thể trợn tròn mắt mà nói: “Lục Cẩn Phàm, chỗ của anh không có quần áo nào tôi có thể mặc được sao?”
Anh thản nhiên nói: “Ba năm trước, trước khi em trả lại chìa khóa Quốc tế Oran cho tôi, không phải đã sớm dọn hết đồ đạc của mình đi rồi sao?”
Hạ Mộc Ngôn: “… Vậy nơi này quả nhiên là Quốc tế Oran? Anh đưa tôi về đây làm gì?”