Chương 814:
Mặc Bội Lâm đưa tay vuốt ve mái tóc của cô ta rồi lại nhìn ngắm khuôn mặt của cô ta một lúc, sau đó nói: “Mấy bộ đồ ngủ lần trước mẹ mua cho con vẫn còn chứ?”
“Còn ạ, ở trong ngăn kéo.”
“Được, vậy thì tối nay cứ tùy cơ ứng biến. Con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách để con ngồi vào vị trí bà Lục này. Kể cả không được danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí đó thì ít nhất cũng phải mang thai con của nhà họ Lục. Như vậy thì sau này hai mẹ con mình mới có thể yên ổn sống ở đây được.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì…”
“Con đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì. Tối nay cứ nghe theo mẹ, tóm lại nhất định không thể để Hạ Mộc Ngôn quay về làm mưa làm gió nữa.” Mặc Bội Lâm nói xong thì lập tức kéo Mặc Giai Tuyết đi theo một lối nhỏ khác để đi về. Bà ta vừa đi vừa nói khẽ gì đó với cô con gái đi bên cạnh.
Mãi tới khi hai mẹ con nhà kia đi xa rồi thì Hạ Mộc Ngôn mới từ phía sau thân cây đi ra, thản nhiên đưa mắt nhìn theo họ.
Thậm chí Hạ Mộc Ngôn có một suy nghĩ hoang đường.
Không phải bà cô họ này vì muốn được tiếp tục ở lại nhà họ Lục hưởng phúc nên định để con gái của bà ta cưỡng ép Lục Cẩn Phàm đấy chứ?
Cứ coi như Mặc Bội Lâm có tính toán này, nhưng với tính cách dè dặt của Mặc Giai Tuyết, đứng trước Lục Cẩn Phàm còn khúm núm không dám ngẩng đầu lên thì sao cô ta có thể làm được?
Nghĩ tới chuyện, đường đường là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế mà lại rơi vào tình thế bị hai mẹ con nhà này kiên quyết cưỡng ép để sinh được một đứa con thì chậc chậc, cô chỉ có thể đồng cảm qua quít mà thôi.
Quay trở về phòng ban nãy, cô rất muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nhắc nhở anh hay là nên châm chọc một câu.
Nhưng toàn bộ chuyện này đều bị Nghiêm Cách phá đám.
Từ lúc vào cửa, Nghiêm Cách đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Phàm. Bác Âu biết cậu trai trẻ tuổi này là vệ sĩ của Hạ Mộc Ngôn nên cũng cho cậu ta đi vào. Nhưng sao cậu ta vừa gặp cậu chủ thì đã kinh ngạc như nhìn thấy quỷ vậy?
Vốn dĩ Nghiêm Cách cũng định ngồi xuống, nhưng Lục Cẩn Phàm không nói lời nào, cứ nhìn cậu ta chằm chằm. Chỉ một ánh mắt mà làm cho người ta nhấp nhổm như đang đứng trên đống lửa vậy.
Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ nửa ngày vẫn không dám ngồi xuống.
Mãi cho tới khi Hạ Mộc Ngôn trở về, Nghiêm Cách lập tức xoay người đi theo Hạ Mộc Ngôn rồi thấp giọng hỏi: “Chị Ngôn, em thấy người này rất quen, có phải là người qua đường hôm nọ mời chúng ta ăn mì bò không?”
Khóe mắt Hạ Mộc Ngôn khẽ run rẩy, suýt nữa thì cô đã quên mất chuyện này. Cô ậm ừ trong miệng trả lời một tiếng: “Ừm.”
“Đùa à, chuyện này là thế nào vậy? Chẳng phải anh ta chỉ là người lạ thôi sao? Sao chị tới nhà họ Lục mà cũng gặp phải vậy…”
“Tôi sẽ giải thích sau.” Hạ Mộc Ngôn đi vào, mắt nhìn thẳng về phía ông cụ Lục rồi bước đến. Khi cô đi qua chỗ của Lục Cẩn Phàm, ông cụ Lục định lên tiếng bảo cô ngồi ở đó, thế nhưng Hạ Mộc Ngôn cứ thế vòng qua, nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh ông cụ trước khi ông cụ kịp lên tiếng.
Hạ Mộc Ngôn vốn định gọi cả Nghiêm Cách cùng ngồi ăn, nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Lục, có ông cụ Lục ở đây, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiện làm chủ.
Bác Âu lại kịp thời đi tới bên cạnh Nghiêm Cách vẫn còn đang trưng ra bộ mặt ngẩn ngơ, khách sáo nói một câu: “Chàng trai trẻ, phía trước có một phòng ăn nhỏ dự bị, cậu ăn xong còn có thể nghỉ ngơi trên ghế sofa ở đó. Cậu muốn ăn gì? Chúng tôi sẽ bảo đầu bếp làm rồi đưa tới cho cậu.”
Mặc dù Nghiêm Cách là một cậu nhóc thỉnh thoảng không được bình thường, nhưng vẫn hiểu quy củ. Cậu ta khoát tay một cái với Hạ Mộc Ngôn, ý bảo cô không cần bận tâm tới chuyện của cậu ta, sau đó xoay người đi theo bác Âu, cũng thành công tránh khỏi ánh mắt làm cho thần kinh con người phải run rẩy của người đàn ông kia.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn đưa mắt nhìn cái gậy được đặt ở bên cạnh xe lăn của ông cụ Lục. Lúc đẩy ông cụ tới đây thì cô còn chưa chú ý đến, nhưng sau khi trò chuyện với bác Âu thì ánh mắt của cô không tự chủ được mà nhìn về phía cây gậy.
“Ông nội ơi, ông mới đổi cây gậy mới à? Trước đây ông dùng cây gậy khác, cháu nghe người ta nói ông rất thích gỗ hồng tâm, còn dùng đã nhiều năm rồi, sao đột nhiên ông lại đổi gậy vậy?” Hạ Mộc Ngôn cười hỏi một câu.
Cô vừa dứt lời thì Lục Cẩn Phàm đã đứng dậy, giọng điệu vô cùng thờ ơ: “Tôi đi nhận điện thoại.”
Dứt lời, anh ném tia mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run về phía ông cụ Lục rồi xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao ngất.