Chương 793:
“Lúc đó, tôi thấy gã kia túm lấy cô, thiếu chút nữa là ôm cô vào lòng. Trong tình thế cấp bách, tôi mới lao tới. Không để cô thể hiện một chút bản lĩnh, xem ra là sai lầm của tôi?” Mr. Vinse nhướng mày.
Hạ Mộc Ngôn ho một tiếng: “Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi. Nếu vết thương không nghiêm trọng, mà bây giờ cũng đã băng bó rồi, làm sao anh quay về đây? Anh bị thương thế này không lái xe được, tôi đưa anh về nhé? Hoặc tôi gọi điện thoại cho thư ký của anh tới đón anh?”
Mr. Vinse đưa tay lên động đậy cánh tay: “Không sao, tôi tự lái xe về.”
Hạ Mộc Ngôn không nói nhiều, khéo léo đuổi khách đi. Hai người cũng không phải là trẻ con, một người đàn ông không tiện ở lâu trong nhà cô, đương nhiên anh ta biết điều đó.
Lúc đứng dậy, Mr. Vinse lại đưa mắt nhìn phòng khách của cô một lượt, rồi nói: “Tuy điều kiện khu nhà này không tệ, nhưng nhà đã cũ lắm rồi. Tôi thấy đèn dưới lầu cũng thường xuyên hỏng mấy bóng. Bảo vệ và việc đảm bảo an ninh ở đây cũng không được tốt, ngay cả một gã say không biết từ đâu chạy tới cũng có thể vào được. Tôi nghe nói ở đây còn thường xuyên bị cúp điện phải không? Cô thật sự không có ý định đổi chỗ ở sao? Cô mà tiếp tục ở chỗ này, thì tôi không thể nào yên tâm. Cô có thể đến mấy căn nhà của tôi ở khu Thành Tây bất cứ lúc nào. Chẳng phải cô đến ở chung cư gần công ty sẽ tốt hơn chỗ này rất nhiều sao?”
Quả thật là Hạ Mộc Ngôn có dự định chuyển nhà, lúc mới về nước, cô cũng rất muốn chuyển, nhưng sau đó lại quá bận.
Chuyện xảy ra tối nay là một lời cảnh báo cho cô.
Thứ nhất là ở đây hơi xa công ty. Thứ hai là phía địa ốc và bảo vệ làm việc không tốt, bất cứ ai cũng có thể trà trộn vào khu nhà. Lúc nãy, gã say kia gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng bảo vệ phản ứng rất chậm, một lúc lâu sau mới tới.
Hơn nữa, nơi đây còn bị cúp điện, thật sự không phải là một chỗ ở tốt.
“Về việc chuyển nhà, tôi sẽ cân nhắc. Gần công ty cũng có nhiều nơi có điều kiện thích hợp, tôi sẽ dành thời gian chọn một nơi. Chung cư anh cứ giữ lấy đi!
“Giữ lại làm gì? Cũng chỉ để không thôi, chi bằng cô cứ chọn một chỗ tùy thích mà ở.”
Làm sao Hạ Mộc Ngôn lại không biết, cái gọi là “chung cư” cũng chỉ là mồi câu của Mr. Vinse thôi. Mr. Vinse luôn chờ cô mắc câu, nếu cô thật sự chuyển tới chung của anh ta, vậy sau đó anh ta càng có lý do lui tới thuận tiện.
Loại đàn ông này quá mức khôn khéo, cũng giống như vừa rồi rõ ràng anh ta có thể né tránh nhát dao của gã say, nhưng lại không tránh.
Khi người đàn ông thật sự muốn có được một ai đó, thì tâm tư của họ còn sâu hơn cả tâm tư của những phụ nữ trong phim cung đấu nhiều.
“Chuyện này nói sau đi. Mr. Vinse, anh phải về rồi.” Hạ Mộc Ngôn lại mỉm cười, tỏ ý đuổi khách.
Mr. Vinse nhướng mày: “Giờ tôi chợt hối hận vì đã ăn cơm dưới lầu, nếu không thì… ít ra tôi còn có thể lấy lý do ở lại ăn cơm mà ngồi lâu hơn một chút.”
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười xoay người đi mở cửa, rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Vì danh dự của tôi và cũng vì tư cách của một người có địa vị như anh, xin anh đừng làm khó tôi, tôi sẽ không tiễn anh đâu.”
Mr. Vinse cũng là một người biết điều, vừa rồi anh ta đã đứng lên, lúc này cũng không ngồi xuống nữa mà đi thẳng tới trước cửa. Khi tới trước mặt cô, Mr. Vinse nhìn cô: “Lúc trước cô đã nói, có thời gian sẽ mời tôi tới ăn cơm, đừng quên đấy nhé!”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Ok.”
Lúc này Mr. Vinse mới bước ra ngoài. Khi cùng Hạ Mộc Ngôn vẫy tay chào tạm biệt, anh ta lại nhìn đèn trong hành lang và đường dẫn vào cầu thang, nói: “Chú ý an toàn, nhanh chóng chuyển nhà đi thôi!”
Hạ Mộc Ngôn lại giơ tay ra dấu “Ok” cho đến khi anh ta vào thang máy. Cô vẫy tay, rồi đóng cửa lại.
*** Thấy Mr. Vinse rời khỏi nhà Hạ Mộc Ngôn, lái xe đi, vệ sĩ lại cầm điện thoại lên.
“Mr. Vinse rời khỏi nhà Cô Hạ lúc 8 giờ 50 phút. Cô Hạ không xuất hiện, hẳn là không tiễn anh ta. Lúc này Mr. Vinse đã lái xe đi rồi.”
Khuôn mặt Lục Cẩn Phàm chìm trong bóng đêm dày đặc, như vậy người đàn ông kia đã ở lại tới hai mươi phút?
Anh thoáng nhìn màn mưa trong bóng đêm, rồi lại nhìn về phía chung cư nhà Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt u tối, lãnh đạm: “Trong vòng một tuần, khiến cô ấy chuyển khỏi khu chung cư này.”
Vệ sĩ vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không dám hỏi nhiều: “Dạ. Chung cư này đã quá cũ, thật sự không an toàn lắm. Nhưng phải làm cho Cô Hạ chuyển tới nơi nào?”
Giọng Lục Cẩn Phàm bình tĩnh: “Nguyệt Hồ Loan.”