Chương 783:
Lên đến tầng cao nhất của công ty, Hạ Mộc Ngôn bật hết đèn lên, màu đen kịt lập tức trở nên sáng tỏ. Vừa vào văn phòng cô đã cởi dép lê ra, sau đó ném túi xách lên ghế sofa, vội vàng đi chân trần vào phòng nghỉ, cởi hết quần áo trên người, đi vào trong dùng khăn lông lau khắp người, trừ những chỗ vết thương, sau đó gội đầu lại. Sau khi xác định trên người đã hết mùi rượu thì cô mới ra ngoài, tìm một bộ đồ thoải mái dễ chịu trong tủ quần áo để thay.
Sau khi làm xong tất cả những việc này thì bảo vệ cũng mang thức ăn ngoài vừa nãy đã gọi giúp cô lên, là một tô mì thịt bò. Hạ Mộc Ngôn cầm là bắt đầu ăn, ăn rất ngon miệng, như thể hôm nay rất yên bình, chẳng xảy ra chuyện gì vậy.
Cho đến khi điện thoại trong túi xách truyền ra tiếng rung, cô lấy điện thoại ra mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có mấy cuộc là của Tiêu Lộ Dã gọi tới.
Cô bắt máy, bên kia liền truyền đến giọng nam: “Vết thương sao rồi? Đến bệnh viện băng bó chưa? Lâu như vậy mới nghe máy, nếu cô lại không nghe máy, e rằng tôi sẽ nghĩ là cô bị chồng cũ bắt giam.”
Hạ Mộc Ngôn: “Trí tưởng tượng của Tiêu tổng phong phú thật. Trên đời này có mấy ai biếи ŧɦái thích bắt giam người ta như anh chứ?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lạnh lùng cười nhạo: “Đó mà gọi là bắt giam hả? Cô được tiếp đãi ăn uống suиɠ sướиɠ, không thiếu thứ gì, còn có người phục vụ, ngay cả bơi lội cũng có người đưa khăn tắm cho, còn sướng hơn đi nghỉ mát nữa. Người bình thường muốn đãi ngộ kiểu đó sợ rằng cầu cũng không cầu được đấy.”
“Vậy tôi phải cảm ơn Tiêu tổng vì đã cho tôi ‘suиɠ sướиɠ’ một tuần lễ vượt qua thời gian bị bắt cóc trá hình này sao?”
Nếu không phải lúc trước Tiêu Lộ Dã quả thật không làm chuyện gì quá đáng, thì bây giờ Hạ Mộc Ngôn cũng không có thái độ nhẹ nhàng với anh ta như vậy, mà đã sớm tránh thật xa rồi.
Tiêu Lộ Dã cười một tiếng, không tiếp tục về chủ đề này nữa, mà nói: “Hôm nay ba tôi đã nổi trận lôi đình vì chuyện cô ngã bị thương trong tiệc mừng thọ. Đã nhiều năm rồi tôi không thấy ông ấy bộc lộ cảm xúc như thế. Sao hả, Lục Cẩn Phàm đưa cô đến bệnh viện băng bó chưa?”
“Ừ, đã bôi thuốc khử trùng rồi, không có chuyện lớn gì.” Giọng Hạ Mộc Ngôn hờ hững lạnh lùng: “Làm phiền Tiêu tổng và Chủ tịch Tiêu hao tâm tổn trí rồi.”
“Nói đến hao tâm tổn trí, nếu Cô Hạ rảnh rỗi, thì có thể tới thăm nhà họ Tiêu.”
“… Tiêu tổng, thật ra tôi không phải người có tính truy hỏi ngọn nguồn, nhưng tôi không quá thân thiết với anh và ông Tiêu, hai người đột nhiên quan tâm tôi như thế khiến tôi rất sợ hãi. Hôm nay các người mời tất cả doanh nhân khắp Hải Thành, tôi cũng được mời, chuyện này coi như còn nghe được. Nhưng chuyện mời tôi đi gặp ông Tiêu đã không mấy thỏa đáng rồi. Bây giờ các người lại còn mời tôi đến nhà các người ăn cơm, chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi làm mẹ kế của anh?”
Tiêu Lộ Dã cười khẩy: “Trí tưởng tượng của cô thật phong phú.”
“Nếu không thì tôi có thể nghĩ thế nào? Đơn thuần chỉ vì ba anh thấy tôi hợp mắt, muốn nhận tôi làm con gái nuôi hay gì? Chắc là không thể nào đâu, dù sao trước đây còn chưa gặp mặt, sao có thể thân thiết ngay được. Tập đoàn Lăng Tiêu của các anh là một tập đoàn lớn, những người muốn làm thân với gia đình các anh không phải số ít. Trước đó chưa từng gặp, giờ lại bỗng có hứng thú với tôi như vậy, anh thấy tôi nên nghĩ thế nào đây?”
Tiêu Lộ Dã không nhiều lời, chỉ nói: “Được rồi, Cô Hạ nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Mộc Ngôn thuận miệng đáp lời, không chờ đối phương ngắt máy đã trực tiếp ngắt trước, ném điện thoại di động lên giường, sau đó cụp mắt nhìn màn hình điện thoại đã tối đi, nhớ lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay.
Ánh mắt của ông Tiêu nhìn cô khi ấy… Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lát, chẳng hiểu sao lại bỗng dưng rất muốn gọi điện cho Hạ Hoằng Văn. Nhưng nhìn đồng hồ, cô lại thôi.
Đã muộn thế này, đoán chừng ba cô đã nghỉ ngơi rồi.
*** Bên phía chính quyền đã bắt đầu yêu cầu xây dựng lại sân vận động. Tất cả kế hoạch và các nhân viên mới, bao gồm nguồn lực tài chính và vật chất đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến ngày quyết định khởi công.
Gần đây Hạ Mộc Ngôn đã không còn đến bên chính quyền nữa. Trên thực tế, chỉ cần người ở trên không yêu cầu cô phải đích thân đến thì cơ bản cô sẽ không xuất hiện. Mặc dù chính quyền đã gửi xuống một hạng mục rất quan trọng, nhưng nếu có thể bảo người khác đi thì cô sẽ bảo người khác.
Tiểu Bát dẫn theo một nhóm người đến khảo sát công trường thi công ở sân vận động cũ. Đi mấy tiếng đồng hồ, đến chiều mới mồ hôi nhễ nhại trở về, đưa máy ảnh đầy ảnh chụp kỹ thuật số cho cô.
Hạ Mộc Ngôn lấy thẻ nhớ máy ảnh cắm vào máy tính, kiểm tra những tấm ảnh mà bọn họ đã chụp.
Tiểu Bát về phòng làm việc của mình tắm rửa và nghỉ ngơi, nửa tiếng sau, cô lại đi sang nói: “Đúng rồi chị Đại, hôm nay em gặp được một lãnh đạo thành phố ở công trường thi công, bọn họ nói bây giờ dự án đã được tỉnh và thành phố ra quyết định, sau này chuyện sân vận động tạm thời không cần lên thành phố họp nữa, mà có thể bàn bạc trực tiếp với người phụ trách của Bộ Xây dựng và các đối tác khác. Sau đó lãnh đạo của Bộ Xây dựng nói là bộ của bọn họ ở quá xa sân vận động, nên dự định sau này sẽ chuyển tất cả những vấn đề liên quan đến dự án sân vận động đến Tập đoàn Shine. Nói cách khác, nếu chị muốn tiếp tục theo dõi tiến độ cuộc họp của dự án thì sau này sẽ phải đi theo người của Bộ Xây dựng đến cao ốc văn phòng của Tập đoàn Shine.”