Chương 775:
Ba của Tổng giám đốc Tiêu?
Hôm nay là đại thọ hơn năm mươi của ông Tiêu Chấn Quân?
Ông ta muốn gặp cô ư?
Hạ Mộc Ngôn không nói gì, nhưng chớp mắt hai lần, rõ ràng là đang hỏi tại sao.
“Trắng trợn mời Cô Hạ tới như thế, dù sao tôi cũng không đưa cô vào trong góc rồi gϊếŧ người phanh thây, huống chi ở đây trước sau đều có camera. Cô không cần phải lo về vấn đề an toàn.”
Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lát, đương nhiên cô không lo về vấn đề an toàn, chỉ là cô không rõ người nhà họ Tiêu có ý gì thôi.
Tiêu Lộ Dã này đã đủ khó đoán rồi, ba của anh ta phải là loại người thế nào?
“Mời.” Tiêu Lộ Dã làm tư thế mời hết sức ga-lăng.
Hạ Mộc Ngôn không nhiều lời nữa. Chủ tịch của Tập đoàn Lăng Tiêu đã mời, quả thật là cô không có lý do gì để không gặp. Dù gì thì đây cũng là một công ty lớn trong nước, Tập đoàn MN có lợi hại hơn nữa cũng không thể tùy tiện chống lại Tập đoàn Lăng Tiêu.
Cô đi chung với Tiêu Lộ Dã đến chỗ của anh ta. Bỗng dưng nửa đường đi ngang qua một đám người khá yên tĩnh đang uống rượu, Tiêu Lộ Dã dừng bước lại, ngoái nhìn người đang đứng bên cạnh, cười nói: “Lục tổng, đêm nay tuyệt vời như vậy, chơi vui nhé.”
Hạ Mộc Ngôn vừa liếc qua đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai khiến người ta phẫn nộ của anh.
Áo sơ mi đen tinh tế thẳng thớm trên người anh bao lấy đường cong hoàn mỹ và hai bắp đùi thẳng tắp thon dài, khiến vô số phụ nữ say mê.
Anh nhướng mắt lên, lạnh nhạt nhìn lướt qua bọn họ, cuối cùng nhìn vào mặt Hạ Mộc Ngôn.
Ánh mắt đó vẫn hoàn toàn bình thản và không gợn sóng như trước đây, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện Hạ Mộc Ngôn luôn miệng nói anh đã chết. Trên khuôn mặt tuấn tú không rung động chút nào, đôi mắt sâu thẳm, thản nhiên đứng lặng lẽ, giọng trầm thấp và rõ ràng: “Tôi vui hay không không quan trọng, nhưng người mà Tiêu Tổng đưa cô ấy đi gặp chỉ sợ sẽ khiến cô ấy không được vui cho lắm.”
Hạ Mộc Ngôn ngẩng mặt lên.
Lục Cẩn Phàm biết ư? Sao anh lại biết Tiêu Lộ Dã muốn dẫn cô đi gặp người ta? Sao cô lại có cảm giác hình như anh biết rõ mục đích Tiêu Lộ Dã mời cô tới đây đêm nay vậy nhỉ.
Giống như ba năm trước, rõ ràng là Lục Cẩn Phàm đã biết rõ Tiêu Lộ Dã.
Thấy Hạ Mộc Ngôn như có điều suy tư, Tiêu Lộ Dã chỉ cười, rồi ngoái lại nhìn cô, “Đừng nói là Cô Hạ thật sự không dám vào nhé, chỉ là gặp ba tôi một chút thôi mà.”
Hạ Mộc Ngôn không nói gì, cũng không nhìn hai người đàn ông này nữa, mà đi vào trong.
Đến trước cửa phòng nghỉ bên trong, cô mới dừng lại.
“Mặc dù tôi không phải người hay tự đa tình, nhưng chắc ông Tiêu sẽ không hồ đồ đến mức chỉ gặp tôi một lần, sau đó bảo tôi làm con dâu ông ấy chứ?” Hạ Mộc Ngôn suy nghĩ rất nhiều về lời nói vừa rồi của Lục Cẩn Phàm, bỗng thốt ra một câu như thế.
Tiêu Lộ Dã không ngờ vừa rồi cô lại đi nhanh vậy, mới vừa đi tới sau lưng cô, nghe thấy cô nói vậy, anh ta lạnh lùng cười khẩy: “Dù ba tôi thật sự hồ đồ đến mức đó, thì e rằng tôi cũng không thể cưới cô được.”
“Cũng đúng, dù sao Tiêu tổng đã theo đuổi cô Thời nhiều năm như vậy, có thể thấy rằng anh cố chấp với con thỏ không tới tay này cỡ nào. Lúc trước còn nói cái gì mà bắt đại một con thỏ khác về, rõ ràng chỉ là cái cớ, căn bản anh chẳng có hứng thú gì với mấy cô gái khác cả.” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa.
Nghe cô nhắc đến Thời Niệm Ca, nụ cười trên mặt Tiêu Lộ Dã lập tức mất đi vẻ chân thành, ngoài cười nhưng trong không cười, anh ta nhìn cô nói: “Tôi khuyên cô nên bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
“Tôi đâu có xen vào chuyện của người khác. Tôi chỉ là thích đâm vào chỗ đau của người khác thôi.” Hạ Mộc Ngôn tươi cười, nháy mắt với anh ta.
Tiêu Lộ Dã hơi nghiêng người về phía cô, trước khi mở cửa bỗng thản nhiên nói: “Dù tôi chịu cưới cô, e rằng luân lý đạo đức cũng sẽ không cho phép. Cô đúng là tự mình đa tình.”
Hạ Mộc Ngôn lại nhìn anh ta.
Chuyện này thì liên quan gì đến luân lý đạo đức nhỉ?
Cửa đã được đẩy ra, lúc cô đảo mắt nhìn vào, chỉ thấy phòng nghỉ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mấy nhân viên đang bầu bạn với ông Tiêu Chấn Quân. Trong phòng nghỉ chất rất nhiều hoa, đều là hoa của những người hôm nay đến chúc thọ sớm.