Chương 764:

 

Xem ra đúng là loại người lòng dạ ác độc, ỷ vào chỗ dựa lớn nên không ai dám trêu vào. Nếu cô không xóa tan loại hiểu lầm này, về sau mỗi bước đi ở Hải Thành đều khó tránh phải cẩn thận.

 

“Gần đây không phải Phong Lăng ở bên Mỹ rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, hay là gọi cô ấy trở về ở cạnh chị vài tháng nhé?” Tiểu Bát hỏi.

 

“Không cần, hiện giờ cô ấy bị Nam Hành trông coi kỹ lưỡng, không thể đến đây được. Hơn nữa chúng ta cũng không cần vì chút xíu nguy hiểm mà đã vội tìm cô ấy.”

 

“Vậy phải làm sao đây? Hay là mình thuê thêm vài vệ sĩ đi theo chị nhé?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn Tiểu Bát cười, rồi lại cầm tờ báo lên nhìn. Quả thật động tác trong hình giống như cô chủ động nắm tay Tổng Giám đốc Trương. Nhìn từ một bên, Hạ Mộc Ngôn đang cười hết sức xán lạn, hơn nữa còn ngồi rất gần Tổng Giám đốc Trương, nhìn sơ qua vô cùng mờ ám.

 

Cô đặt tờ báo xuống, nói: “Tối nay em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, bảo rằng chị chờ ông ta ở tiệm karaoke gần lầu dưới công ty chúng ta.”

 

Mặt Tiểu Bát nghệch ra, cô nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Đây là lúc nào rồi, không phải chuyện quan trọng nhất là hai người phải tránh bị hiềm nghi sao? Vậy mà chị còn bảo em đi hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị? Lại còn muốn đích thân gặp mặt? Lại còn hẹn ở nơi như karaoke?”

 

Hạ Mộc Ngôn lườm cô nàng một cái: “Em cũng không biết gọi mấy người khác của công ty đi chung à. Quan hệ đối tác giữa công ty Minh Hải và chúng ta rất ổn định. Thứ nhất, chị không thể để mình mất danh tiếng. Thứ hai, chúng ta không thể hủy bỏ hợp đồng giữa hai công ty, không thể trở mặt với họ được.”

 

“Vậy tại sao chị lại…”

 

“Em đừng hỏi nhiều, cứ làm y những gì chị bảo.”

 

Tiểu Bát bĩu môi: “Nếu như em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, thế nào ông ta cũng sẽ đến. Còn lâu ông ta mới để ý nhiều chuyện như vậy. Dù cho ông ta có nɠɵạı ŧìиɦ thật, vợ của ông ta cũng chỉ dạy dỗ kẻ khác, đâu làm gì ông ta chứ. Em thấy Tổng Giám đốc Trương đã thèm nhỏ dãi chị từ lâu, nếu có thể có chuyện mờ ám với chị, cho dù mạo hiểm lớn cỡ nào thì ông ta cũng vui vẻ đồng ý.”

 

“Ông ta đồng ý là tốt, giản lược được nhiều phiền phức.” Hạ Mộc Ngôn tiện tay vứt tờ báo trên bàn vào sọt rác: “Em làm theo lời chị nói, tối nay chúng ta đi karaoke với Tổng Giám đốc Trương. Em hẹn người ta xong là được rồi, trở về làm việc đi, đừng bị những chuyện thế này ảnh hưởng.”

 

Quả thật Tiểu Bát không rõ rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn muốn làm chuyện gì. Nhưng từ trước đến nay cô đều biết bình thường Hạ Mộc Ngôn rất ít khi chịu thiệt. Hơn nữa ngày thường vì gương mặt xinh đẹp này mà Hạ Mộc Ngôn chuốc lấy không ít đố kỵ của phụ nữ. Đừng nói là phụ nữ trong nước, dù là lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên có người bàn tán bịa đặt bôi nhọ sau lưng.

 

Người quá xuất chúng sẽ rất dễ bị ghen tỵ, nên cô có địa vị cao lại xinh đẹp thì khó tránh kẻ có lòng cố tình khiêu khích trực diện.

 

“Vậy tối nay em gọi thêm vài vệ sĩ, rồi lại phái thêm vài nhân viên nam đến, cộng thêm cả em và mấy trợ lý khác đi cùng với chị.”

 

“Không cần phải như vậy, gọi những người bình thường hay có mặt lúc chúng ta bàn chuyện hợp tác với Tổng Giám đốc Trương là được. Trọng điểm là phải tự nhiên một chút, đừng làm giống như đi đánh lộn.”

 

“…Vâng.”

 

Chẳng lẽ không phải đi đánh lộn sao?

 

Tiểu Bát gãi đầu, nhìn thấy túi chườm nóng mà Hạ Mộc Ngôn đặt trên ghế sofa trong phòng làm việc, cô bước đến cầm lên: “Chị Đại, hôm nay lại đến tháng à? Đau bụng không? Có cần em giúp chị pha nước đường đỏ không?”

 

“Ừ.”

 

“Túi chườm nóng nặng lắm, chị có thể dùng miếng dán giữ nhiệt chỗ em này.”

 

Hạ Mộc Ngôn khoát tay: “Em đi làm việc trước đi. Bây giờ chị đã không còn sợ lạnh như trước nữa, cũng không đau mấy, uống chút nước ấm là ổn thôi.”

 

Tiểu Bát không nhiều lời, bỏ miếng dán giữ nhiệt vừa định lấy ra trở về chỗ cũ, rồi lại nhặt túi chườm nóng ra ngoài, đi pha nước đường đỏ cho cô.

 

Tối đó, dưới lầu Tập đoàn MN tụ tập không ít bảo vệ, nhưng Hạ Mộc Ngôn chẳng hề mang theo một người. Giống như yêu cầu ngay từ đầu, cô chỉ dẫn theo những thư ký trợ lý thường theo cô xã giao khắp nơi, bao gồm cả Tiểu Bát.

 

Lúc đến quán karaoke, Tổng Giám đốc Trương đã ở đó từ sớm. Có điều hôm nay ông ta còn đặc biệt mang theo hai vệ sĩ đứng gác bên ngoài quán.

 

Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đến, cặp mắt Tổng Giám đốc Trương lập tức sáng lên. Ông ta bước đến, vươn tay như muốn kéo tay Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn kín đáo tránh né, cười nói: “Trương tổng, trong quán karaoke người qua kẻ lại, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play