Chương 757:
Cậu ta vội vàng chắp hai tay trước ngực, khom lưng cúi đầu hạ giọng nói với Hạ Mộc Ngôn: “Tổ tông à, giúp tôi đi mà, bây giờ tôi đang bận tiếp mấy vị lãnh đạo chơi bài, thật sự không thể phân thân được, giúp tôi đi mà…”
Sau đó Thẩm Mục tha thiết năn nỉ cười với cô, rồi quay người nhiệt tình đi theo mấy vị lãnh đạo sang phòng bên chơi bài.
Hạ Mộc Ngôn chán chường nhìn theo bóng lưng dường như đã say của Thẩm Mục, rồi lại nhìn chìa khóa phòng màu vàng kim trong tay.
“Hạ tổng, cô không sang chơi bài sao?”
Bên cạnh có người hỏi.
Hạ Mộc Ngôn cười lắc đầu rồi nói chuyện phiếm một lát với một vị tổng giám đốc trang phục chỉnh tề.
Vị tổng giám đốc chú ý thấy chiếc thẻ phòng trong tay cô bèn hỏi thăm xem có chuyện gì.
Cô tiện tay đặt thẻ phòng lên bàn: “Không có chuyện gì, một người bạn nhờ tôi giữ hộ.”
Thẩm Mục đã rời đi được hai mươi phút, Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Hai mươi phút sau, Thẩm Mục gọi điện thoại đến. Hạ Mộc Ngôn liếc qua số điện thoại gọi đến, cầm túi và thẻ phòng ở trên bàn đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến cửa cô mới nghe máy, âm thanh từ đầu dây bên kia của Thẩm Mục vang đến rất huyên náo, quả thật là đang chơi bài, liên tục có người giục cậu ta mau chóng ra bài.
“Hạ tổng, cô đi qua chưa?” Thẩm Mục vội vã tranh thủ thời gian hỏi một câu.
“Chưa, thẻ phòng vẫn còn đang ở chỗ tôi. Một lát nữa trước khi về tôi sẽ gửi cho nhân viên khách sạn, anh qua đó mà lấy.”
Phía bên kia đầu dây im lặng một lát rồi chợt nghe thấy tiếng người chơi bài nhao nhao lên: “Ôi chao, sao Tiểu Thẩm lại đứng lên rồi, không chơi nữa à? Chơi tiếp đi chứ, chưa xong được đâu, cậu thắng liên tiếp nửa ngày rồi thì đi làm sao được, mau mau tiếp tục đi…”
“Vậy không phiền Hạ tổng nữa, để tự tôi đi ra hiệu thuốc mua.” Thẩm Mục không nói nhiều, nghe như đang chuẩn bị bỏ bài xuống để đi ra ngoài.
Nhưng những vị lãnh đạo xung quanh cứ quấn lấy không cho đi. Cậu ta vừa mới thắng liên tục nửa ngày mà đi vào lúc này thì đúng là không tiện, làm cho tất cả mọi người đều bất mãn.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng nói bên kia đầu dây, lại nghe thấy tiếng Thẩm Mục quả thật như đang đứng dậy mở cửa, cô liếc nhìn vào cánh cửa căn phòng bên cạnh, yên lặng một lúc rồi mới nói: “Thôi, anh đánh bài tiếp đi. Anh gánh không nổi mấy mấy vị lãnh đạo trên chiếu bài đâu.”
Cô nói xong thì cũng không chờ Thẩm Mục trả lời mà ngắt máy luôn.
Hạ Mộc Ngôn ra khỏi khách sạn, tìm mãi mới thấy một hiệu thuốc. Cô đi vào định mua ít thuốc an thần, nhưng người trong hiệu thuốc lại nói tốt nhất nên hạn chế uống loại thuốc này, mà đề nghị cô thử lấy trà thuốc và hương xông giúp an thần.
Hiện nay có một số người chạy theo xu thế mới, thường để chút tinh dầu xông trong phòng. Hơn nữa dù sao đây cũng là khách sạn sáu sao, thường sẽ có các vị tổng giám đốc có thú vui tao nhã đến ở, nên chắc sẽ có đèn đốt tinh dầu hiện đại này.
Còn về thuốc an thần thì phải đi đun nước nóng. Không tính đến chuyện bây giờ đã rất khuya, mà căn phòng ở bên cạnh phòng VIP cũng chỉ là một phòng nghỉ tạm, không phải loại phòng có sẵn bếp bên trong, nên có lấy thang thuốc này thì cũng không tiện.
Hạ Mộc Ngôn lựa chọn một lúc, nhất thời không xác định được Thẩm Mục nói Lục Cẩn Phàm vài năm nay mất ngủ thì nghiêm trọng đến mức độ nào. Thuốc không thể tùy tiện uống, nên cuối cùng cô mua một hộp tinh dầu đốt an thần trở về.
Đề phòng trong phòng nghỉ không có đèn đốt tinh dầu, cô đi đến quầy lễ tân mượn một chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ màu bạc. Quả nhiên bây giờ có rất nhiều người có thú vui tao nhã, ở khách sạn cũng sử dụng đèn xông tinh dầu, mà chiếc đèn này lại còn rất tinh xảo.
Bước đến cửa phòng Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn gõ cửa nhưng thấy bên trong không có động tĩnh gì thì đoán có lẽ Lục Cẩn Phàm đã ngủ rồi, nên cô dùng thẻ phòng mở cửa ra.
Cô đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy cảnh tượng Lục Cẩn Phàm đang ngủ thiếp đi như cô nghĩ.
Anh đang ngồi trên sofa, một tay day trán như thể không ngủ được mà còn bị đau đầu. Anh nghe thấy tiếng cửa thì bình thản ngước mắt lên, Cúc sơ mi đã bị cởi ra, đường nét gương mặt lộ rõ vẻ yên tĩnh lạnh nhạt hờ hững. Anh khẽ nhướng mi mắt, lãnh đạm nhìn cô.
Rõ ràng anh không ngờ người đi vào lại là Hạ Mộc Ngôn. Mời vừa rồi nghe thấy tiếng gõ cửa anh còn tưởng là Thẩm Mục, biết cậu ta có thẻ phòng nên Lục Cẩn Phàm cũng không buồn để ý. Vậy mà ngay khi ngước mắt lên thì anh lại nhìn Hạ Mộc Ngôn cầm theo một túi nhỏ đi vào.