Chương 754:
Hai hôm nay Hạ Điềm đã về nhà chờ sinh con, không đến công ty. Tiểu Bát đứng trong phòng làm việc nhận thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn trầm mặc không để lộ cảm xúc sau khi nhận được công văn thì cẩn trọng bước đến, muốn biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Nhưng sắc mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn bình thường, không có vẻ tức giận hay như thế nào, nhưng từ hành động quăng công văn lên bàn làm việc thì cũng có nhìn ra được tâm trạng của cô bây giờ cũng chẳng thoải mái gì.
Không tính đến chuyện bị bên chính quyền xem như là tay sai, chỉ xét đến chuyện đối tác là Tập đoàn Shine thì không biết họ sẽ làm gì với Tập đoàn MN nữa.
Nhưng nếu đối tác là Tập đoàn Shine thì đây lại là vấn đề lớn đối với Hạ Mộc Ngôn.
Dù cho những chuyện như thế này không cần Lục Cẩn Phàm lộ diện, nhưng dù sao họ cũng đều là người đứng đầu của hai tập đoàn lớn nên tóm lại cũng sẽ có những lúc ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu sẽ vẫn thấy.
Tiểu Bát ngấm ngầm nghĩ thầm: lãnh đạo chính quyền rõ ràng cưỡng ép con cừu nhỏ Hạ Mộc Ngôn nhốt vào trong chuồng của sói xám Lục Cẩn Phàm.
Từ khi chị Đại đọc công văn xong thì vẫn chưa nổi điên, chứng tỏ bây giờ khả năng kiềm chế của chị Đại không hề tầm thường.
“Chị Đại, chuyện với Tập đoàn Shine… chị có dự định thế nào?”
Hạ Mộc Ngôn giữ sắc mặt bình thản cầm công văn lên đọc lần nữa rồi đặt xuống, lật những tài liệu xếp chồng trên bàn, thản nhiên nói: “Chị mất nhiều công sức như vậy mới có thể chuyển trụ sở về nước, bây giờ có nghĩ đến chuyện bỏ cuộc trước cuộc chiến thì cũng không phải đơn giản mà thoát được. Nếu lãnh đạo đã tính toán như vậy thì chị cũng không từ chối được. Công văn đã gửi đến rồi, ngoại trừ đồng ý thì chúng ta còn có thể làm thế nào?”
“Vậy cũng đúng.” Tiểu Bát thích thú nhìn dáng vẻ bình thản như đã lường được từ trước của Hạ Mộc Ngôn: “Vậy trong lòng Chị Đại bây giờ có tính toán gì không vậy?”
Hạ Mộc Ngôn lập tức cầm bút ký duyệt tài liệu, không trả lời.
Từ ngày chung cư bị mất điện, cô bị Lục Cẩn Phàm chặn ở hành lang cầu thang đến bây giờ cũng đã nửa tháng. Thời gian này cô quá bận rộn với chuyện của công ty nên cũng không nghe thấy tin tức gì của Lục Cẩn Phàm, đương nhiên cô cũng không cố tình tìm hiểu.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô xem như là chưa từng xảy ra.
Vốn là cô có thể hoàn toàn không nhắc đến, không nhớ đến, nhưng bất chợt lại có dịp hợp tác với Tập đoàn Shine như thế này, hơn nữa dự án này lại là một hạng mục công trình rất lớn, cũng phải mất một vài năm mới xây xong. Huống hồ bọn họ còn phải thường xuyên đi họp ở trong tỉnh và thành phố. Nếu Tập đoàn Shine không từ chối dự án hợp tác lần này thì nhất định Lục Cẩn Phàm sẽ tự mình lộ diện.
“Trước hết cứ sắp xếp chỉn chu cho dự án, chuẩn bị sẵn vài phương án kế hoạch. Sau đó chị và bên Tập đoàn Shine sẽ lên kế hoạch gặp mặt, tìm thời gian cùng lên tỉnh họp bàn để thỏa thuận lựa chọn phương án.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi lập tức vùi đầu vào công việc, không có ý định tiếp tục đề tài này nữa.
*** Hai hôm sau, phương án của hai công ty cũng được hoàn thành. Nhân viên trong công ty trình kế hoạch để họ lựa chọn và xét duyệt. Cuối cùng, sau khi lựa chọn được phương án cải tạo thì hai công ty liên hệ với nhau, ấn định thời gian đến tỉnh họp.
Sau khi đến địa điểm họp bên chính quyền chỉ định, Hạ Mộc Ngôn xuống xe đi vào, làm theo hướng dẫn của lễ tân tiến vào phòng họp.
Cô vừa bước vào đã nhìn thấy lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố, và cán bộ phòng quy hoạch đã có mặt đông đủ. Mọi người đang ngồi trên ghế sofa quanh phòng họp sang trọng, vừa uống trà vừa nói chuyện.
Đồng thời cô cũng bất chợt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa bằng da thật bên tay phải.
Lục Cẩn Phàm lẳng lặng ngồi đó. Hôm nay anh không Lục mặc cả cây đồ đen mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lơ thoải mái. Dáng người anh vẫn cao lớn rắn rỏi, đường nét khuôn mặt anh tuấn như tuyệt phẩm Thượng đế tạo thành. Cặp mắt của anh sắc sảo đen láy như tỏa ra hơi lạnh xa cách. Anh ngồi đó yên tĩnh lạnh lùng mà kiêu ngạo, khẩu khí lạnh nhạt khiêm tốn nhưng lại khiến người khác phải chú ý đến.
Ký ức khi bị anh ghì chặt trong hàng lang bỗng chốc lóe lên ngay trước mắt. Sự tê dại dường như còn vương lại trên đôi môi gợi nhớ nụ hôn hôm đó mạnh mẽ dữ dội cỡ nào.
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn sang thì thấy Lục Cẩn Phàm cũng không nhìn về phía cô mà đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông có vẻ như là một quan chức ngồi bên cạnh.
Khi Hạ Mộc Ngôn đi vào trong rồi thì anh mới chậm rãi quay mặt sang, khóe miệng còn lưu lại nụ cười chưa phai đi, nhưng cảm xúc trong cặp mắt đen sâu thẳm vẫn buốt giá như băng.
Có lẽ vì ở đây có mặt rất nhiều vị lãnh đạo và người đứng đầu các công ty không quá hiểu rõ về quan hệ của hai người, hoặc cũng có thể trong hoàn cảnh này thì đương nhiên phải khách sáo, cho nên anh khẽ mỉm cười với cô. Chỉ có điều nụ cười này rất lãnh đạm, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo trắng xóa, không khác gì hai ngôi sao sáng đang ẩn trong bầu trời đêm.
Tiểu Bát đứng sau lưng Hạ Mộc Ngôn, lặng lẽ liếc mắt về phía Lục Cẩn Phàm. Đứng từ góc độ của người ngoài cuộc mà đánh giá thì quả nhiên cô tiên đoán không hề sai.