Chương 752:
Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn sang bà Từ, trong mắt không chất chứa bất kỳ tia hi vọng nào vào khoản đầu tư này mà chỉ khách sáo tươi cười nói chuyện: “Tiền là thứ có càng nhiều càng tốt. Càng có nhiều vốn đầu tư thì chúng ta mới có thể cùng có lợi ích. Tôi không cần nói nhiều đến thực lực của Tập đoàn MN hiện nay thì bà cũng đã thấy rõ. Đương nhiên bà cũng hiểu rõ hơn tôi, rót vốn vào đâu thì có thể nhận lại được lợi nhuận dồi dào hơn. Dù sao là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, bà cũng xét đến đường dài. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng phán đoán của bà. Đúng là chúng tôi không đến nỗi thiếu thốn khoản đầu tư này. Tuy nhiên trong nước cũng có rất nhiều công ty chưa thật sự ổn định, dù muốn nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện những hợp tác đôi bên cùng có lợi như thế này, song Tập đoàn MN thì nhất định có thể.”
Bà Từ nở nụ cười không đáp lại, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiếp tục dông dài. Đều là thương nhân, ai có thể mang lại lợi nhuận nhiều hơn cho mình, đương nhiên bà Từ hiểu rất rõ.
Hạ Mộng Nhiên không phục, lôi kéo bà Từ hỏi có phải bà đã mệt rồi không, định kéo bà Từ xuống nhà hàng Âu ở tầng dưới ngồi một lát thì lại bị bà Từ từ chối.
Nhưng bây giờ cũng đã là buổi trưa, khi đi đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại thì Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy một nhà hàng chay ở bên trong, bèn khẽ hỏi: “Nhà hàng chay thì sao ạ?”
Bà Từ gật đầu: “Được.”
Hạ Mộng Nhiên: “…”
Sau khi vào gọi mấy món ăn thanh đạm, bà Từ không quan tâm đến Hạ Mộng Nhiên nữa mà chỉ chăm chăm trao đổi với Hạ Mộc Ngôn về tình hình kinh doanh và biến động của Tập đoàn MN trong mấy năm vừa rồi, hiển nhiên trong lòng đã nghiêng về Tập đoàn MN.
Hạ Mộng Nhiên mấy lần cố bắt chuyện nhưng không xen vào được, chỉ còn cách ngồi bên cạnh giương mắt nhìn.
Trước khi đồ ăn được đưa lên thì phục vụ mang nước chanh phục vụ tới. Hạ Mộc Ngôn đang nói chuyện với bà Từ, nhận lấy ly nước chanh rồi cười nói: “Đúng rồi, nói đến quà tặng, thật thì tôi cũng chuẩn bị hai món quà cho bà Từ.”
“Ồ? Cô cũng có quà sao?” Bà Từ mỉm cười nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Nghe Hạ Mộc Ngôn cũng mang quà đến, Hạ Mộng Nhiên ngồi bên cạnh tỏ ra khinh bỉ. Mới vừa rồi chị ta còn ra vẻ coi thường mình, chẳng phải bây giờ cũng dùng quà để lấy lòng bà Từ sao?
Hạ Mộc Ngôn lấy từ trong túi ra mấy phong thư có vẻ rất cũ và cũng hơi ố vàng, đặt trước mặt bà Từ.
“Ngoài việc quyên tiền dựng nhiều trường học tình nghĩa, hàng tháng Tập đoàn MN còn tài trợ một khoản tiền cố định để giúp đỡ gia đình các em có hoàn cảnh khó khăn. Đây là những bức thư cảm ơn mà các em được hỗ trợ tự tay viết, mới gửi đến trước đây không lâu. Gia đình các em rất khốn khó, bì thư, giấy viết đều không phải loại tốt. Tôi tin là cả bút viết cũng vậy, chữ viết còn nguệch ngoạc, nhưng mỗi câu mỗi từ đều chan chứa lòng biết ơn và niềm hi vọng. Sau khi nhận được thư, tôi vẫn luôn cất giữ cẩn thận.”
Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn lại lấy ra một tràng hạt thoạt nhìn rất bình thường đặt bên cạnh bì thư.
“Chuỗi tràng hạt này được mài từ gỗ cây đào rất tầm thường, tôi cũng không hề mời sư phụ nhà chùa nào trì chú. Tuy đây chỉ là một chuỗi tràng hạt thô ráp tầm thường, nhưng đây là gốc cây đào không phải nghìn năm thì ít nhất cũng mấy trăm năm tuổi mọc sau núi chùa Nam Phạn của Hải Thành, được hương khói của nhà chùa hun đúc nên rất thiêng. Gần đây họ cải tạo chùa nên có một số cây ở sau núi bị chặt đi, tôi xin họ được một ít gỗ đào, mài thành tràng hạt.”
Hạ Mộng Nhiên thấy Hạ Mộc Ngôn lấy ra hai món quà không ra tấm ra món gì thì nghi ngờ cô đang nói đùa.
Chị ta lấy những thứ đồ rách rưới này tặng cho người có tài sản hàng chục tỷ, điên rồi sao?
Vậy mà bà Từ nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn lấy hai đồ vật này ra thì cặp mắt sáng rực, ngước mắt lên nghiêm nghị nhìn Hạ Mộc Ngôn rồi nở nụ cười: “Hạ tổng thật có lòng, được nhận hai món quà này, tôi rất vui.”
Hạ Mộng Nhiên bối rối, không dám tin bà Từ nhận được món quà như thế này mà lại cười vui vẻ đến như vậy.
Hạ Mộc Ngôn không chút xao động, duyên dáng cong khóe môi điềm đạm cười: “Bà thích là tốt rồi.”
Hạ Mộng Nhiên ngồi bên cạnh vô cùng khó chịu, rất muốn hỏi bà Từ sao lại vui vẻ nhận mấy thứ đồ rách rưới này, nhưng lại không dám mở miệng.
Đến cuối buổi chiều, bà Từ hài lòng tươi cười chào tạm biệt hai người.
Hạ Mộng Nhiên đứng trên con phố của trung tâm thương mại, quay người lại dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua Hạ Mộc Ngôn. Cơn phẫn nộ trào lên khiến lồng ngực cô ta nghẹn lại, sắc mặt cũng tức giận đến trắng bệch ra.
Vừa rồi, trước khi ra về, bà Từ không nói với Hạ Mộng Nhiên nhiều, mà luôn khoác cánh tay Hạ Mộc Ngôn trò chuyện. Từ nội dung câu chuyện của họ có thể kết luận rằng, chắc chắn bà Từ đã có ý định trao khoản đầu tư này cho Tập đoàn MN rồi.
“Hạ Mộc Ngôn, cô học cách thức bỏ bùa người khác ở đâu thế, sao chỉ vài câu nói thôi mà đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bà Từ rồi?” Hạ Mộng Nhiên hậm hực chất vấn.