Chương 750:
Hạ Mộc Ngôn khẽ cười tươi: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Trước kia tôi bốc đồng ngang ngạnh cũng vì tôi còn quá trẻ, bây giờ cũng được xem là trưởng thành một chút. Huống chi tôi cũng được tôi luyện trong thương trường, nên dĩ nhiên cũng thay đổi không ít.”
“Phải phải, đúng là như vậy.” Bà Từ vừa nói vừa níu cánh tay Hạ Mộc Ngôn, hạ thấp giọng như muốn nói thầm: “Trước đây tôi còn cảm thấy Mộng Nhiên rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, triển vọng tương lai rất xán lạn. Thế mà không ngờ cô lại còn vượt xa hơn cả dự đoán, đến bây giờ thật sự là một bông hoa tươi rực rỡ. Một cô gái tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy thì không một ai có thể sánh được.”
Tuy bà Từ nói rất khẽ nhưng Hạ Mộng Nhiên ở bên cạnh vẫn nghe thấy được, nét mặt không còn dễ chịu khi nhìn hai người kia nữa, cô ta tiếp tục chủ động níu cánh tay bà Từ, ngọt ngào nói: “Bà Từ, bây giờ tôi cũng rất thành công mà. Dù sao hiện giờ bất động sản cũng là một ngành có lợi nhuận rất lớn. Công ty của chị tôi không chỉ hoạt động riêng trong lĩnh vực này, chị ấy cũng không thiếu khoản tiền kia đâu. Còn tôi, tuy mới thành lập phòng giao dịch nhưng cũng nắm trong tay không ít tiềm năng, chỉ cần có khoản vốn đầu tư này thì tuyệt đối sẽ không làm bà thất vọng.”
Thấy Hạ Mộng Nhiên trực tiếp chuyển đề tài đến chuyện đầu tư, bà Từ bật cười nhìn cô ta một cái: “Nếu đã cùng làm trong ngành, sao cô không cùng chị mình gánh vác Tập đoàn MN luôn đi? À mà, Chủ tịch Hạ cũng đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì hai chị em cô cũng sẽ quay về kế tục gia sản. Hiện tại Tổng Giám đốc Hạ đã có Tập đoàn MN, hẳn là không thể phân thân được. Vậy chắc Tập đoàn Hạ thị sau này cũng sẽ đặt lên vai cô rồi phải không?”
Nếu Hạ Hoằng Văn thật sự có ý định giao toàn bộ nhà họ Hạ cho Hạ Mộng Nhiên thì cô ta đã không cần phải ngày ngày lẽo đẽo bên cạnh Thịnh Dịch Hàn, cũng không cần chạy đôn chạy đáo đi tìm vốn đầu tư.
Quan trọng là, sau một năm mất tích trở về, tuy Hạ Hoằng Văn vẫn nhận cô ta là con gái mình nhưng cũng vô cùng tức giận vì cô ta cố tình biến mất. Hơn nữa cô ta từng làm khó dễ Hạ Mộc Ngôn nên ông giận dữ nói rằng sau này thà rằng tài sản của Hạ thị bị chia năm xẻ bảy chứ cũng nhất định không để cô ta phá hoại uổng phí.
Có lẽ Hạ Hoằng Văn còn định giao Hạ thị cho Hạ Mộc Ngôn quản lý. Hiện giờ Tập đoàn MN đã lớn mạnh như vậy rồi, lại thêm một Hạ thị nữa, thì e rằng Hạ Mộc Ngôn lại càng vênh váo đến tận mây xanh.
Nghĩ đến chuyện này Hạ Mộng Nhiên cũng không vui vẻ gì, nhưng hiện tại cô ta cũng bất lực với Hạ Hoằng Văn. Dù sao Hạ thị vẫn còn đó, sức khỏe Hạ Hoằng Văn cũng không có vấn đề gì. Đợi đến khi thân phận chính thức của Hạ Mộc Ngôn bị phơi bày thì có lẽ Hạ Mộc Ngôn muốn tiếp quản Hạ thị thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
“Bà Từ, bây giờ ba tôi cũng mới hơn năm mươi tuổi, tuy cũng rất bận rộn với mấy việc lặt vặt ở Hạ thị nhưng sức khỏe của ba tôi cũng còn có thể gánh vác công ty đến mười, hai mươi năm nữa, bây giờ nói đến chuyện kế nghiệp gia sản thì vẫn còn hơi sớm. Hơn nữa, có muốn kế thừa gia nghiệp thì vẫn phải dựa vào bản lĩnh, phải lăn lộn học hỏi rèn luyện trong thương trường vài năm mới được.” Hạ Mộng Nhiên lại nói tiếp: “Vậy nên tôi mới nghĩ đến chuyện một phòng giao dịch để mình rèn luyện cho thật tốt, sau này tiếp nhận Hạ thị thì cũng không quá bỡ ngỡ.”
Bà Từ gật đầu: “Không tệ, cô nghĩ vậy cũng đúng. Tuy nhìn qua thì Hạ thị không còn huy hoàng như trước nữa, nhưng dù sao nền móng kinh doanh ở các thành phố thương mại trong nước vẫn ổn định. Việc phát triển ùn ùn chồng chéo lên nhau cũng không phải dễ phán đoán, rèn luyện trong thương trường nhiều cũng rất có ích.”
Nói đến đây, bà Từ lại quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn đang lặng lẽ không tham gia vào câu chuyện: “Hạ tổng ít nói nhỉ? Hiện tại cô cũng có thể coi là người xứng đáng nhất để gánh vác nhà họ Hạ, vậy mà không có gì để nói sao?”
Môi Hạ Mộc Ngôn khẽ mím lại, nét mặt lãnh đạm: “Tôi nghe bà và Mộng Nhiên hàn huyên là được rồi. Đúng như bà nói, Tập đoàn MN mà tôi đanghiện nay cũng đủ tạo nên biết bao áp lực rồi. Đừng nói đến chuyện có rèn luyện trong thương trường hay không, cho dù tôi đây xem như đã có đủ cơ hội tôi luyện thì chỉ sợ không phân thân được, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của Hạ thị. Dù sao hiện nay Tập đoàn MN cũng hoạt động ở nhiều lĩnh vực, trước mắt đều là những ngành kinh tế ổn định nhất cả trong và ngoài nước. Nếu đến lúc đó Mộng Nhiên phải sống nhờ vào Hạ thị thì nhất định tôi sẽ không giành với cô ta.”
Lời nói của Hạ Mộc Ngôn thoạt nghe thì có vẻ như cô đang nhường Hạ Mộng Nhiên, nhưng ngẫm kỹ lại thì rõ ràng có thể cảm thấy sự coi thường ẩn sau câu chữ.
Phải sống nhờ Hạ thị, có nghĩa là công việc hiện tại của phòng giao dịch không tính lâu dài, cơ bản sẽ không thể phát triển lớn được, sau này Hạ Mộng Nhiên sẽ vẫn phải quay về nhà họ Hạ để sống nhờ vào tài sản của Hạ thị sao?
Bà Từ nghe như vậy thì khẽ cười nói: “Trong mấy năm gần đây, Tập đoàn MN đúng là phát triển một cách bất ngờ trong giới kinh doanh người Hoa. Mấy năm vừa rồi Hạ tổng tiên phong trong lĩnh vực khoa học công nghệ, Internet, rồi cả bất động sản. Rõ ràng mắt nhìn cơ hội kinh doanh của cô vô cùng chính xác, tôi rất tin tưởng Tập đoàn MN.”
Hạ Mộng Nhiên vừa nghe thấy vậy thì bỗng thấy chột dạ, vội vã lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong chiếc túi xách tay cầu kỳ, híp mắt cười nói: “Bà Từ, vừa rồi mải lo nói chuyện phiếm, thiếu chút nữa tôi quên mất. Đây là món quà tôi thay mặt phòng giao dịch gửi tặng bà.”
“Ồ? Còn có quà sao?” Bà Từ trìu mến nhìn Hạ Mộng Nhiên: “Con bé này cũng khách sao quá, tặng quà cho tôi làm gì?”
Bà Từ vừa dứt lời, Hạ Mộng Nhiên đã mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh tế sang trọng của hãng Patek Philippe mới được tung ra thị trường.
Bà Từ chỉ nhìn mà không đưa tay ra nhận. Sau đó bà lại nhìn sang trang phục và chiếc túi mấy trăm nghìn trên người Hạ Mộng Nhiên rồi cười nhạt: “Mộng Nhiên thật là quá hào phòng, chiếc đồng hồ này không hề rẻ chút nào.”
“Cũng không phải là quá đắt, tôi chỉ muốn trao quà gặp mặt cho bà Từ, hi vọng bà không chê cười.”