Chương 739:

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười: “Không dám, to gan hay không không quan trọng, quan trọng là… ai có thể hiểu rõ thời thế. Trong thời thế này, không phải cứ phô bày sức mạnh là có thể giành thắng lợi. Cho dù hôm nay ông dẫn người phá hủy Tập đoàn MN của tôi, ông cũng không được mảy may lợi ích gì! Muốn trút giận à? Có thể lắm, chi bằng mạnh mẽ ném tiền vào đầu tư ở nơi cần đầu tư, cũng không phải vì một văn bản gọi thầu thất bại mà tới Tập đoàn MN chúng tôi phá hoại. Đối chọi với chúng tôi thật ra cũng không sao, nhưng ông đừng quên, người đứng ở sau lưng chúng tôi là người mà các ông không thể trêu vào. Nếu tôi nhớ không lầm, Tập đoàn Hằng Thành của các vị cũng có tên trong danh sách được tham gia hội triển lãm mà hai ngày nay tôi đã tham gia, thế nhưng rốt cuộc lại bị hủy bỏ vào phút chót, như thế là thế nào?”

 

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành càng lúc càng trở nên khó coi, hiển nhiên ông ta đã biết mình sắp bị lãnh đạo ở trên vứt bỏ, hoàn toàn rơi vào tình thế ốc còn không lo nổi mình ốc.

 

Nếu như ông ta tiếp tục làm loạn ở chỗ này, nếu Hạ Mộc Ngôn thật sự có quan hệ với lãnh đạo trên kia, vậy thì chưa nói tới chuyện trước kia ông ta từng làm ăn phi pháp, chỉ riêng vết nhơ đó cũng đủ để ông ta không thể tiếp tục làm ăn ở Hải Thành rồi. Mà những chuyện phát sinh gần đây cũng đủ khiến công ty của ông ta bị đè ép cho hết hơi.

 

Tiểu Bát lại vừa mới báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát còn chưa tới, thì khi cô chạy tới phòng khách thì đã thấy Tổng Giám đốc của Hằng Thành tức giận mặt mày đỏ bừng đi thẳng một nước.

 

Tiểu Bát vô cùng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn một lúc. Đợi khi những người kia đều rời đi, cô vội bước vào phòng, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

“Chị Đại, chị không sao chứ?”

 

“Không sao, em báo cảnh sát à?”

 

“Dạ, em thấy chị và mọi người ở trong đó không ra, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát…”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Được, đến lúc đó để họ tới đồn cảnh sát ghi lời khai cũng tốt, để người ở trên đều biết, cũng là ra oai phủ đầu họ. Sau này họ cũng không dám trở lại Tập đoàn MN giở thói ngang ngược nữa đâu.”

 

Tiểu Bát nghe cô nói nửa hiểu nửa không, nhưng thấy dường như Hạ Mộc Ngôn không hề hoảng sợ, lại nghĩ tới mấy năm nay Hạ Mộc Ngôn đã từng gặp không ít chuyện ở Luân Đôn mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa, xem ra là mình lo lắng dư thừa rồi.

 

Hai ngày sau, quả nhiên Tổng Giám đốc của Hằng Thành đến gặp phía chính quyền cầu tình, cũng đương nhiên là không dám tiếp tục cố ý nhằm vào Tập đoàn MN nữa. Chưa tới hai ngày, thế lực các nơi của Tập đoàn Hằng Thành ở Hải Thành đều bị tan rã. Ngay cả Tổng Giám đốc của Hằng Thành cũng không dám lộ diện. Những người khác càng không dám tiếp tục giở trò. Phía Tập đoàn MN rốt cuộc cũng trở lại yên ổn.

 

*** Cuối tuần, ban ngày Hạ Mộc Ngôn không đến công ty, ở nhà một mình quét dọn nhà cửa, rồi đến siêu thị mua một một ít thức ăn, làm một bữa cơm trưa ngon lành.

 

Buổi chiều, Hạ Mộc Ngôn lại dành một tiếng đồng hồ tập yoga. Cô đang quỳ rạp trên mặt đất thực hiện động tác cuối cùng thì đột nhiên có cuộc gọi đến. Cô lăn một vòng trên thảm đến bên sofa, rồi ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn.

 

“A lô?”

 

“Cô Hạ, tôi là Vinse.” Tiếng một người đàn ông truyền ra từ điện thoại, giọng không nhanh không chậm: “Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng tối nay rồi, buổi chiều không có việc, nên đến sớm đón cô luôn.”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới cầm điện thoại di động đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên cô nhìn thấy xe của Mr. Vinse đã đậu ở dưới lầu khu nhà.

 

“Chẳng phải đã nói là năm giờ chiều sao? Bây giờ mới hơn ba giờ thôi.” Hạ Mộc Ngôn nhìn đồng hồ.

 

“Cô về nước cũng chưa bao lâu, trước khi về nước chẳng phải cô đã nói trở về nghỉ ngơi một thời gian sẽ dọn nhà sao? Tôi đến xem cô có đồ vật gì cần chuyển không.” Mr. Vinse nói qua quýt: “Tôi có thể lên nhà ngồi không?”

 

Từ rất xa, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy cửa xe mở ra, Mr. Vinse mặc âu phục từ trong xe bước xuống, nhưng không đi vào cửa, mà nhìn lên vài lần, như đang tìm xem nhà Hạ Mộc Ngôn ở phía nào.

 

“Vậy anh chờ tôi một lát, tôi sẽ đi xuống.”

 

Nghe ra cô không có ý mời mình vào nhà, Mr. Vinse cười buồn: “Ban ngày ban mặt tôi không thể làm được gì cho cô, chỉ muốn xem trong nhà cô có đồ vật gì cần chuyển, rốt cuộc cô lại rất dứt khoát, không muốn để tôi vào nhà.”

 

“Trong nhà tôi rất lộn xộn, lúc này không tiện tiếp đãi.” Hạ Mộc Ngôn nói qua loa, rồi dứt khoát cúp điện thoại.

 

Thấy cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, Mr. Vinse cười buồn, bỏ điện thoại di động vào túi áo.

 

Khoảng mười phút sau, Hạ Mộc Ngôn đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play