Chương 730:

 

“Đi thôi Hạ tổng, đừng chơi nữa, nước biển sắp dâng lên rồi, người ở bãi biển đều đã giải tán.”

 

“Đúng là chẳng có gì đẹp mắt, vô nghĩa, đi thôi đi thôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn không định tiếp tục ở đây dây dưa thêm. Cô lạnh nhạt cúi đầu nhìn Hạ Mộng Nhiên đang bò dậy từ dưới đất, rồi xoay người bỏ đi với đám người trước dáng vẻ tức đến đỏ mắt của Hạ Mộng Nhiên.

 

*** Trở lại nhà thể thao, bên trong không còn đông người như hồi nãy vì không ít người đã về phòng nghỉ ngơi.

 

Hạ Mộc Ngôn nghĩ, không biết mình có nên về phòng nghỉ ngơi không. Dù sao cô cũng chỉ ở lại đây một đêm này là đi, trở về chỉ cần lấy danh nghĩa Tập đoàn MN viết vài phản hồi và đề nghị về khu nghỉ mát là được. Cô không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

 

Thịnh Dịch Hàn vừa qua bãi biển bên kia đưa Hạ Mộng Nhiên với sắc mặt khó coi về. Dù anh ta không ủng hộ cô ta gây phiền toái khắp nơi, nhưng Hạ Mộng Nhiên mất mặt ở đây thì cũng chẳng khác gì anh ta và nhà họ Thịnh mất mặt.

 

“Hạ tổng.” Thịnh Dịch Hàn để Hạ Mộng Nhiên qua bên kia lau mồ hôi và tiện thể uống chút nước trước. Một lát sau, anh ta cứ thế đột nhiên chặn đường Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị rời khỏi nhà thể thao.

 

Hạ Mộc Ngôn dừng lại nhìn người đàn ông trước mặt. Không đợi anh ta nói ra cô cũng đoán được mục đích anh ta chặn mình lại. Hôm nay Hạ Mộng Nhiên năm lần bảy lượt bị mất mặt ở đây, thế nào cũng sẽ có không ít người nhìn ra được Hạ Mộng Nhiên là người được Thịnh Dịch Hàn dẫn tới, dù anh ta xem thường thì e rằng lúc này cũng cảm thấy rất mất mặt.

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã lạnh dần.

 

Thịnh Dịch Hàn cười với cô, nói nhỏ chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Xem ra ba năm qua cô đã học được rất nhiều thứ ở Luân Đôn, cũng học hỏi được sự cẩn trọng cần có trong xã giao và trên thương trường ở Anh. Mộng Nhiên không biết điều, đi khiêu khích cô mọi nơi quả thật là cô ta không hiểu chuyện, nhưng tốt xấu gì lần này Mộng Nhiên cũng là người tôi dẫn tới. Cô ta dễ dàng bị cô làm mất mặt hết lần này tới lần khác như vậy, mặt mũi của tôi chung quy cũng không giữ được, cô nói xem phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn liếc anh ta: “Vậy Thịnh tổng định làm gì? Tôi đã ở trong nhà thể thao này cả buổi trưa, dù sức khỏe tốt thì cũng phải mệt mỏi. Chẳng lẽ sau Hạ Mộng Nhiên, anh còn muốn chơi bóng gì đó với tôi nữa à? Vậy thì thật ngại quá, tôi không phải vận động viên, hôm nay chỉ là giải trí trong khu nghỉ mát, đánh golf là hoạt động thư giãn, tôi không có hứng thú chơi lại trò này với các người một lần nữa.”

 

“Rốt cuộc là do cô mệt mỏi, hay là không muốn gặp tôi quá lâu?”

 

Người đàn ông đứng trước mặt thâm trầm nhìn cô, nghiễm nhiên không có ý định để cô rời đi dễ dàng như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn cụp mắt: “Hai người đến với nhau quả là không hổ danh ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tuyệt đối là cặn bã trong cặn bã.”

 

Thịnh Dịch Hàn không hề tỏ ra tức giận với sự khiêu khích châm chọc của cô, chỉ nói: “Biết chơi phi tiêu không?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhếch môi: “Anh nói đùa gì vậy, phi tiêu chẳng phải cũng bắt nguồn từ Anh như golf sao? Mấy năm nay tôi ở Luân Đôn, những thứ học được e rằng nhiều không đếm xuể. Anh thật sự định để Hạ Mộng Nhiên tiếp tục mất mặt với tôi nữa sao? Cô ta muốn chơi đùa, không có nghĩa là tôi cũng rảnh rỗi tốn thời gian với cô ta.”

 

“Không phải Mộng Nhiên chơi với cô, mà là tôi chơi với cô.” Thịnh Dịch Hàn nói xong liền qua bên người cô, thái độ tựa như không hề có ý định chờ cô đồng ý.

 

Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lúc, đảo mắt liền thấy bên kia nhà thể thao quả thật có một khu vực chơi phi tiêu.

 

Trên tường có một loạt bảng phi tiêu chuẩn quốc tế giống nhau, xa gần đều có.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn quả thật chưa từng chơi trò này. Nếu chỉ ngắm, rồi ném trúng vào bảng phi tiêu thì cũng không khó, nhưng muốn ném chuẩn vào hồng tâm lại cực kỳ khó.

 

Hơn nữa trò này là trò bình thường đàn ông thích chơi, còn phụ nữ rất ít khi động tới, cho nên cô đoán Thịnh Dịch Hàn chơi không tệ. Cách làm việc của anh ta cũng coi là nhanh, mạnh, chuẩn. Có thể khiêu chiến với cô, tất nhiên anh ta không thể chơi kém hơn cô được.

 

Anh ta muốn giở trò bỉ ổi để lấy lại mặt mũi?

 

Hạ Mộng Nhiên ở bên kia thấy Hạ Mộc Ngôn thế mà lại nhận lời khiêu chiến thật, lại thấy Thịnh Dịch Hàn tiện tay chơi với mấy chiếc phi tiêu trong tay, cô ta bỗng bước nhanh qua, tiến đến trước mặt Thịnh Dịch Hàn: “Anh Thịnh, chúng ta cùng chơi với chị được không. Thế này đi, anh dạy em, em sẽ chơi với chị.”

 

Nói rồi Hạ Mộng Nhiên liền đứng trước người Thịnh Dịch Hàn.

 

Trong mắt Thịnh Dịch Hàn không có cảm xúc gì đặc biệt. Thấy Hạ Mộng Nhiên sáp lại thì đáy mắt anh ta bỗng lóe lên tia chán ghét rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta lại nhìn Hạ Mộc Ngôn đang loay hoay với mấy chiếc phi tiêu, thoạt nhìn như không hề sợ hãi. Tuy nhiên, với sự hiểu biết của anh ta về Hạ Mộc Ngôn, đoán chừng là cô thật sự không mấy am hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play