Chương 726:
Hoàn hảo!
Tay cầm gậy golf của Hạ Mộng Nhiên cứng đờ.
“Không tệ!”
“Hạ tổng quả nhiên khiêm nhường, đây rõ ràng là đã từng luyện qua, thế mà còn bảo chúng tôi nhường cô. Rõ ràng cô mới là người giỏi nhất ở đây!”
“Bây giờ thật đúng là không thể xem thường các cô gái. Các cô đã có thể tranh giành các lĩnh vực với chúng tôi trong giới kinh doanh, lại còn có thể đánh golf giỏi như vậy.”
“Hẳn là Hạ tổng đã chơi golf rất nhiều ở Luân Đôn, thật sự không tồi!”
Hạ Mộc Ngôn chỉ cười với những lời nói xung quanh mình. Cái gọi là PK chính là lần lượt hạ từng người một, dựa theo độ ổn định của bóng và các khía cạnh khác nhau để phán đoán kết quả thắng bại của nhiều người.
Thật ra lần này Hạ Mộng Nhiên cũng đã thua, nhưng nể mặt cô ta là phụ nữ, lại nể mặt cô ta là em gái của Hạ Mộc Ngôn, vì thế trọng tài không bảo cô ta xuống trận ngay lập tức, mà cho cô ta thêm cơ hội chơi ván nữa.
Lúc này Hạ Mộng Nhiên cũng không cam lòng để Hạ Mộc Ngôn hạ thấp mình, tư thế hết sức nghiêm túc và chuyên nghiệp, khiến người ta cảm thấy có lẽ cô ta cũng có chút bài bản.
Mặc dù vừa rồi quả thật Hạ Mộc Ngôn đã khiến người ta ngạc nhiên, nhưng đoán chừng cô cũng chỉ trùng hợp gặp may mà thôi.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn và một vị tổng giám đốc khác phát bóng cùng lúc. Không tiếp tục đợi đến lượt cuối cùng, Hạ Mộng Nhiên thấy mọi người phát bóng thì cũng vội phát bóng theo. Lúc này, bóng của cô ta lăn bên ngoài một vòng rồi rơi xuống lỗ. Cô ta đang đắc ý thì thấy bóng của Hạ Mộc Ngôn cũng y như vừa rồi, rất ổn định rơi xuống lỗ, thậm chí không chạm vào mặt cỏ bên cạnh chút nào.
Lại một tràng tiếng khen vang lên, dù bóng của Hạ Mộng Nhiên cũng vào lỗ, nhưng vẫn hoàn toàn bị kỹ thuật của Hạ Mộc Ngôn lấn át.
Có điều, dù sao lần này bóng cũng đã vào lỗ, vì vậy Hạ Mộng Nhiên không bị loại. Cô ta đứng ngay ngắn ở vị trí của mình, che khuất tầm nhìn phía sau được bao nhiêu thì che bấy nhiêu. Lúc nãy vậy mà cô ta lại để Lục Cẩn Phàm nhìn thấy tư thế khi chơi bóng của Hạ Mộc Ngôn. Vừa nhớ lại cô ta liền cảm thấy hối hận và khó chịu không thôi, lúc này chỉ có thể cố gắng che chắn.
Hạ Mộc Ngôn cũng không tìm hiểu hành động lén lút nhích tới nhích lui của Hạ Mộng Nhiên, chỉ nghĩ chân hoặc lòng bàn chân cô ta không thoải mái, chứ không hiểu sao cô ta cứ đi qua đi lại lộn xộn như thế làm gì.
Mấy vị tổng giám đốc cũng chơi lâu rồi, lại thấy tư thế hiên ngang của hai chị em này thú vị, thế là họ không chơi tiếp nữa mà đứng phía sau nhìn các cô chơi.
Thấy không ít những người vốn đang chiến đấu đã bỏ ngang nửa chừng, Hạ Mộc Ngôn không có hứng tiếp tục, nhưng Hạ Mộng Nhiên lại thấp giọng khiêu khích: “Đừng bỏ đi chứ, tiếp tục đi nào, để tôi xem lối chơi như gặp may của cô còn có thể đến mức nào.”
Vừa rồi tư thế cầm gậy golf của Hạ Mộc Ngôn không chuẩn, rõ ràng là không giỏi, chẳng phải gặp may thì còn có thể là gì?
Thông thường Hạ Mộc Ngôn không bao giờ để ý đến kiểu khiêu khích này, nhưng cô thấy các vị tổng giám đốc khác đều đang nhìn về phía này, thế là ngẫm nghĩ một lát, cô không nhiều lời, lại cầm gậy golf chơi tiếp.
Hạ Mộc Ngôn lại đánh một quả vào lỗ rất ổn định. Lúc này bóng của Hạ Mộng Nhiên lăn qua lăn lại hai vòng ở miệng lỗ, cuối cùng đứng yên trên bãi cỏ, không rơi xuống.
Hạ Mộng Nhiên tức đến nỗi suýt ném cả gậy golf đi. Hạ Mộc Ngôn bỏ gậy golf xuống trước cô ta một bước, nhận lấy nước khoáng được người phục vụ của khu nghỉ mát đưa tới từ phía sau. Lúc vặn nắp chai, cô tỉnh bơ nói: “Đừng ham hơn thua như thế, ở đây đều là những người có mặt mũi và lãnh đạo của các công ty lớn. Phụ nữ tham gia là được rồi, tranh hơn thua với mấy người đàn ông ở chỗ này làm gì.”
Câu này xem như giải thích rõ ràng cho tư thế không mấy chuyên nghiệp vừa rồi của cô.
Tiệc xã giao bên Luân Đôn quả thật không nhiều trò giải trí như tiệc rượu ở Trung Quốc. Ở bên đó phần lớn là chơi các trò vận động nhẹ, vừa chơi bóng vừa bàn chuyện làm ăn mới là kiểu được ưa thích. Quả thật mấy năm nay Hạ Mộc Ngôn đi theo Mr. Vincent đã học được rất nhiều thứ, nhưng trước giờ cô vẫn chưa từng có ý định lấy ra khoe khoang.
Hạ Mộng Nhiên tự mình chạm vào họng súng thì trách ai?
Rất nhiều tổng giám đốc đã rút lui để xem hai người bọn họ. Nếu Hạ Mộc Ngôn không cho cô ta biết tay, đoán chừng Hạ Mộng Nhiên sẽ thật sự tưởng rằng mình là người xuất sắc ở đây.
Sắc mặt Hạ Mộng Nhiên khó coi, cô ta quay người bỏ đi. Lúc đi đến chỗ Thịnh Dịch Hàn, thấy anh ta vẫn ngồi đó, hoàn toàn không có ý định tới dỗ dành hoặc có ý chống đỡ giúp mình, cô ta càng tức giận dằn mạnh gậy golf xuống trước mặt anh ta.
“Sao vậy, thua là thua, còn tức giận vung gậy cái gì?” Thịnh Dịch Hàn rời mắt khỏi Hạ Mộc Ngôn đang đứng bên kia, lạnh nhạt lia mắt nhìn qua sắc mặt xanh mét của Hạ Mộng Nhiên: “Đã thua rồi mà còn muốn trách gậy golf không phối hợp với em sao?”