Chương 723:
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm rất lạnh nhạt. Anh đã sớm quen với biển người chen chúc và cảnh tượng chào đón hai bên đường. Lúc đi ngang qua một nhóm người, thỉnh thoảng anh sẽ khách sáo bắt tay với họ, nhưng đa số đều đi ngang qua luôn. Đôi lúc Thẩm Mục lại khách sáo giơ tay cản ở phía trước khi có người tới quá gần. Lúc đi đến bên này, Thẩm Mục lại giơ tay lần nữa, đang định ngăn một khoảng nhỏ giữa Lục Cẩn Phàm và đám đông thì bỗng thấy Hạ Mộc Ngôn đang đứng trong đám người. Cậu ta liền hơi khựng tay lại, vô thức nghĩ xem có nên để Tổng Giám đốc Lục và Hạ Mộc Ngôn bắt tay nhau không… Nhưng khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thì Lục Cẩn Phàm lại lạnh lùng quay sang chỗ khác, không vì Thẩm Mục cố ý dẫn đám đông về phía này mà đi qua. Hạ Mộc Ngôn cũng rất tự giác lui về sau nửa bước.
Kết quả, không ngờ cô lại giẫm phải váy của người đằng sau. Đoán chừng người đó là phu nhân của nhà giàu nào đó, tính tình nóng nảy, bị giẫm phải váy liền bất mãn cau mày nói: “Cô làm gì thế? Không biết cẩn thận một chút à?”
Người đó vừa nói vừa đẩy Hạ Mộc Ngôn từ đằng sau.
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn ra bãi biển nhặt vỏ sò, chỉ mang dép lê, chân dính rất nhiều cát. Ban nãy vội vã về phòng cô chỉ rửa sơ tay chân, dép lê vẫn còn ướt, rất trơn, bị xô như thế thì không đứng vững, bỗng lảo đảo ngã về phía trước.
Trong chớp mắt ngã về phía trước, Hạ Mộc Ngôn chỉ cảm thấy thôi rồi, vội vô thức giơ tay muốn níu lấy người đằng trước để mình đứng vững. Nhưng vừa nhớ tới người đằng trước là Lục Cẩn Phàm thì tay cô liền khựng lại giữa không trung.
Nhưng cô không ngờ vào lúc mình chật vật sắp ngã xuống thì cánh tay bỗng nhiên được nắm chặt. Cô được ai đó đỡ lấy trước khi ngã sấp xuống.
Khoảng cách thích hợp luôn duy trì ban đầu lập tức rút ngắn lại, hơi thở mát lạnh đổ ập xuống, mãnh liệt, xa lạ, lại có chút quen thuộc đã lâu!
Vẻ mặt mà Hạ Mộc Ngôn luôn tự cho là bình tĩnh lập tức cứng đờ. Cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt như vực sâu của người đàn ông. Bàn tay giữ cô đứng vững khiến cô cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, nhưng cũng khiến lông tơ khắp người cô dựng đứng lên, cô vội vô thức lùi về sau.
“Không sao chứ?” Vị phu nhân đẩy Hạ Mộc Ngôn ban nãy không ngờ diễn biến lại trở nên thế này. Thấy hình như Tổng Giám đốc Lục cũng bị va phải, bà ta bèn vội vàng bước nhanh tới vừa lo lắng vừa hối hận hỏi han.
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Không sao.”
Nói xong cô liền lặng lẽ rút cánh tay mình ra khỏi tay Lục Cẩn Phàm, lại khách sáo và xa cách nói: “Cảm ơn Lục tổng.”
Lục Cẩn Phàm không nhận lời cảm ơn của cô, chỉ nhìn lướt qua trang phục khác thường trên người cô. Cách ăn mặc của những người khác rất hợp thời, chỉ có Hạ Mộc Ngôn là mặc áo phông trắng thùng thình và quần dài đi biển ống rộng. Lúc này dép lào được gấu quần che kín bị lộ ra, cô càng trông xuề xòa hơn trong đám đông và hoàn cảnh này, như thể cô thật sự chỉ đến đây nghỉ phép vậy.
Anh lại cúi xuống nhìn lướt qua chân cô: “Đứng được chứ?”
“Được.”
Anh nhìn vào đôi dép lào của cô, ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô vẫn còn dính chút cát trắng mịn chưa rửa sạch. Vừa nhìn là anh biết, cô mới chơi ngoài bãi biển xong, rửa tạm rồi chạy ra.
Cô tới rất lấy lệ.
Lục Cẩn Phàm nhìn sang mọi người, hờ hững nói: “Ở đây đông người quá, mọi người nên làm việc gì thì làm việc đó đi, kẻo lại xảy ra chuyện xô đẩy nhau, giải tán đi.”
Sau khi nói xong, Hạ Mộc Ngôn cảm nhận rõ ràng Lục Cẩn Phàm đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn lại anh, chỉ cúi xuống nhìn ngón chân lộ ra khỏi quần dài đi biển của mình, rồi hơi co ngón chân lại. Phút chốc sau, khóe mắt cô liền trông thấy Lục Cẩn Phàm đã quay người đi.
“Hạ tổng, vừa rồi không sao chứ?” Xung quanh có người khách sáo hỏi han.
“Không sao, chỉ trách tôi không đứng vững.” Hạ Mộc Ngôn cười.
Ban nãy tới quá vội, lúc này cô mới nhận ra mọi người đều ăn mặc lịch sự chỉnh tề. Mặc dù không trang trọng như ở trung tâm triển lãm tối qua, nhưng ít ra ai cũng mặc âu phục hoặc ra dáng như đi họp, chỉ có mình cô thật sự xem mình là khách du lịch, mặc đồ như ra biển nghịch cát.
Nhân lúc bây giờ mọi người không chú ý đến mình, cô nhếch môi với những người đi ngang qua, rồi lặng lẽ chuồn về phòng.
*** Vẫn còn phải ở đây một đêm, Tiểu Bát và Hạ Điềm dường như cho Hạ Mộc Ngôn nghỉ phép hai ngày nay, không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Điện thoại yên ắng đến nỗi khiến Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ không biết có phải điện thoại mình hết pin hay không.
Buổi sáng, nhiều lãnh đạo và những người đồng hành cùng làm quen và trò chuyện với nhau, bầu không khí rất rôm rả.
Sau buổi trưa, mọi người mới bắt đầu tham gia vào hoạt động giải sầu của kỳ nghỉ.