Chương 694:
Sau khi Ngự Viên bị đóng cửa, chị Trần về quê, cuối cùng ông cụ Lục cũng biết được chuyện xảy ra.
Tiểu Bát nói ông cụ Lục đã đứng trước cửa phòng giao dịch từ sáng sớm, nói là phải gặp mặt Hạ Mộc Ngôn cho bằng được.
Kể từ sau khi gặp chị Trần, Hạ Mộc Ngôn đã biết mình không thể gặp lại bất kỳ ai nữa. Có một số chuyện, khi đã đến mức độ nào đó thì không thể chịu tổn thương chồng chất tổn thương được.
Nhất là ông nội Lục, cô lại càng không thể gặp.
Khi thông tin Hạ Mộc Ngôn từ chối gặp ông cụ Lục được chuyển xuống, ông cụ Lục vẫn kiên quyết không chịu đi. Thời tiết mùa Hè buổi sáng thì nóng nực, buổi chiều thì chợt đổ mưa rào.
Hạ Điềm hiểu lý do Hạ Mộc Ngôn từ chối gặp ông cụ Lục, cùng với Tiểu Bát cầm ô đi xuống che mưa cho ông cụ.
Đến khi trời tối mà ông cụ Lục vẫn còn đứng chờ, thế rồi đến khi Hạ Mộc Ngôn sai người mang xuống một hộp nhung cầu kỳ, bên trong đựng viên kim cương tròn màu xanh cô vẫn giữ trong ngăn kéo phòng làm việc.
Thấy cô sai người mang cả viên kim cương đến, cuối cùng ông cụ Lục cũng chịu về, nhưng không chịu cầm lấy viên kim cương, bắt Hạ Điềm và Tiểu Bát phải mang về đưa lại cho Hạ Mộc Ngôn.
Ông cụ Lục chỉ gửi đến cô một câu nói: “Lão già này nhất định còn sống rất lâu, sống đến trăm tuổi, đến khi con nhóc họ Hạ nhà cháu chịu gặp ông nội. Vị trí cháu dâu nhà họ Lục ông giữ thay cháu, đừng ai mong chiếm được.”
Hạ Mộc Ngôn không muốn gặp ông nội Lục, vì sợ trong lòng không kiềm chế được.
Nhưng dù không gặp thì ông nội Lục cũng khiến cho cõi lòng cô tan nát.
Đêm hôm đó, một mình Hạ Mộc Ngôn say mèm trong khách sạn.
Cô không gọi bất kỳ ai, Hạ Điềm, Tiểu Bát, hay bạn bè đồng nghiệp không ai biết cô đang ở đâu. Cô tự mình đến siêu thị mua thật nhiều rượu về, còn gọi điện cho siêu thị mang không ít rượu đến khách sạn cho cô.
Đây là khách sạn đối diện với Quốc Tế Oran và tòa nhà của Tập đoàn Lục thị, phòng của cô ở tầng rất cao, cũng có ban công.
Cô mặc váy dài ngồi bên ban công, gió thổi mát rượi làm đung đưa làn váy của cô, đôi chân cũng thoắt ẩn thoát hiện. Cô đang ngồi dưới bầu trời đêm ở Hải Thành, mắt nhìn xa xăm về phía tầng mười tám ở Quốc tế Oran, nơi không hề có một ánh đèn nào. Rồi cô lại như lơ đãng nhìn đến tầng trên cùng của tòa nhà Lục thị, tối nay ở đó cũng không hề có ánh đèn.
Ký ức hiện về trong đầu cô như một cuốn phim, chỉ có điều hình ảnh vừa được chiếu lên thì dường như cô lại quên đi ngay.
Cô ngồi ở ban công uống không biết bao nhiêu là rượu, cho đến khi cảm thấy nếu say thêm sẽ có thể bị ngã xuống thì cô mới miễn cưỡng bò từ ban công vào giường trong phòng, đối mặt với bức tường trắng tiếp tục uống một mình cho đến tận khuya.
Cô cũng không biết mình say đến mức nào, chỉ biết khi say lắm rồi thì cô ngủ thiếp đi.
Hạ Mộc Ngôn không biết mình say bao lâu, cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi nhận được điện thoại của Hạ Điềm. Hạ Điềm hỏi cô đang uống rượu ở đâu. Sau khi biết được địa điểm rồi Hạ Điềm cũng không gọi lại cho cô nữa, coi như để cô có thời gian riêng tư.
Sau khi tỉnh dậy, Hạ Mộc Ngôn lại tiếp tục uống. Hạ Mộc Ngôn không ăn một miếng thức ăn nào, chỉ dựa vào rượu mà sống lay lắt.
Đến khi uống không vào, uống ngụm nào nôn ra ngụm đó thì cuối cùng Hạ Mộc Ngôn mới ném mấy chai rượu kia vào thùng rác, nằm lì trên giường ngủ.
Cuối cùng, khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại đã là buổi sáng ba ngày sau.
Hạ Mộc Ngôn mở mắt nhìn về phía chiếc rèm cửa đang lay động, nhìn mặt trời đã lên rất cao ở chân trời ngoài cửa sổ. Cô đứng dậy đi đến ban công, nhìn xuống dưới thấy người người đang vội vã đi làm vào buổi sáng sớm, thấy thế giới đầy màu sắc muôn hình vạn trạng.
Cứ nhìn ngắm một lúc lâu rồi cô cũng tỉnh lại, quay người đi về phòng, mang hết chai rượu trong phòng vứt đi. Sau đó cô đánh răng, tắm gội sạch sẽ cả người từ trên xuống dưới. Khi toàn bộ hơi rượu đều biến mất, cô mới mặc vào bộ váy ưa thích rồi đi ra ngoài.
Sau khi xách túi ra khỏi khách sạn thì cô đi ngang một salon tóc. Hạ Mộc Ngôn đi vào, cắt mái tóc sóng xoăn dài tới eo thành ngắn ngang vai. Sau khi ra khỏi salon, Hạ Mộc Ngôn lắc đầu nghĩ đến lời Phong Lăng đã từng nói.
Sau khi cắt tóc thật là thoải mái, không quan tâm đến cái gì là trăm ngàn rắc rối, chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là mình thấy thoải mái.