Chương 684:

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, trong khoảnh khắc anh lui về phía sau, đột nhiên cô bước tới túm lấy cổ áo sơ mi của anh. Nhân lúc anh không đề phòng, hoặc cũng có thể thừa dịp anh không định ra tay với mình, cô liền kéo anh tới, đẩy mạnh anh dựa sát vào tường, tay túm cổ áo sơ mi của anh, bắt chước dáng vẻ anh dồn mình vào tường lúc nãy.

 

Lục Cẩn Phàm thấy cô đột nhiên sử dụng sức mạnh, ánh mắt u tối cụp xuống. Nhìn người phụ nữ thấp hơn mình hơn một cái đầu, anh lãnh đạm khẽ nói: “Cô tưởng là cô có thể dồn ép được tôi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời, chỉ nhìn anh đang gần mình trong gang tấc. Khi mặt cô kề sát vào mặt anh, đôi mày lạnh lùng của anh hơi cau lại, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

 

Hai tay cô ấn mạnh vào người anh, dù biết đè không được nhưng vẫn đè. Rồi cô đăm đăm nhìn vào mặt anh, như là đã lâu lắm không nhìn anh gần như thế, như muốn ngắm nghía xem rốt cuộc anh có phải là Lục Cẩn Phàm hay không.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô bằng ánh mắt bình thản thâm trầm không đoán được cảm xúc, lãnh đạm nói: “Không được làm chuyện như đêm nay nữa! Hiện nay nhà họ Hạ đã không còn bảo vệ được cô, nếu cô vẫn tiếp tục cư xử hồ đồ như vậy, chỉ có mình cô bị thiệt thòi thôi!”

 

Anh sợ cô bị thiệt thòi?

 

Hạ Mộc Ngôn bật cười, bỗng nhiên buông áo sơ mi của anh ra. Không chỉnh lại áo váy xốc xếch, cũng không vén gọn những sợi tóc vấn vít sau cổ, cô chỉ cười nhạt đưa tay lên nắm cửa, rồi mở cửa ra thì nhìn thấy Tần Tư Đình đã đứng bên ngoài từ lúc nào rồi.

 

Trên tay Tần Tư Đình cầm một điếu thuốc đang hút dở, nhíu mày khi thoáng nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn với dáng vẻ như vậy bước ra từ phòng vệ sinh.

 

Hạ Mộc Ngôn lại bình thản nhìn lướt qua anh ta, rồi tiếp tục bước đi không nói một lời.

 

Trong quán bar vẫn ầm ĩ tiếng nói cười, Hạ Mộc Ngôn đi ngang qua đám đông. Đám đàn ông ban nãy còn thèm nhỏ dãi vây quanh cô lúc này đang săn tìm đối tượng xinh đẹp khác đột nhiên thấy cô một mình trơ trọi đi ra thì lập tức có hai người đi tới.

 

Nhưng họ còn chưa tới gần cô thì đã bị hai vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại, đành trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia đi ra ngoài. Vẻ mặt hai người vừa tiếc nuối vừa đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy hai vệ sĩ kia không dễ trêu vào, thật sự họ cũng không dám đắc tội.

 

Rất nhanh, hai vệ sĩ kia đã đi tới trước cửa, nhìn kỹ phương hướng Hạ Mộc Ngôn rời đi. Đến khi Lục Cẩn Phàm tới gần, một vệ sĩ thấp giọng nói: “Bà Lục đi vào khách sạn phía trước một lúc rồi chưa bước ra.”

 

Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, chỉ thản nhìn nhìn Tần Tư Đình đang đi tới.

 

Gương mặt Tần Tư Đình không đổi sắc: “Đừng nhìn tôi, cô ấy có phải là vợ tôi đâu! Tôi không thể đi trông chừng xem cô ấy chỉ thuê phòng khách sạn ngủ lại một đêm, hay là muốn trèo lên sân thượng của khách sạn nhảy xuống tự sát. Dù sao thì khách sạn này…” Anh ta nhìn về phía trước một chút, rồi vẫn bình thản nói: “Thật sự là rất cao!”

 

“Hơn nữa…” Sắc mặt Tần Tư Đình không hề thay đổi, nói tiếp: “Tuy đó là khách sạn năm sao, nhưng lại ở gần con phố quán bar, có đủ loại thành phần bất hảo trong xã hội. Hạ Mộc Ngôn ăn mặc như thế đi vào nơi đó, lại đã uống đến mức đi đứng nghiêng ngả như vậy, nếu chẳng may bị kẻ xấu lôi vào phòng, hẳn là cũng không ai hay ai biết…”

 

Lục Cẩn Phàm không nói, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, rồi lại liếc nhìn về phía hai vệ sĩ ở trước cửa.

 

Vệ sĩ do dự một chút rồi nói: “Ông Lục, hẳn là không tiện lắm nếu chúng tôi vào phòng của bà Lục…”

 

*** Với tình trạng hiện tại, Hạ Mộc Ngôn cũng không muốn quay về Ngự Viên. Cô sợ chị Trần nhìn thấy dáng vẻ của cô sẽ sốt ruột tức giận, hoặc sẽ gọi điện thoại mách ông nội Lục.

 

Hạ Mộc Ngôn không muốn về nơi đó, nên sau khi rời khỏi quán bar, cô đi thẳng vào khách sạn đối diện thuê phòng, rồi cầm thẻ phòng bước vào thang máy. Cô bước đi như một cái xác không hồn trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

 

Cô bước vào phòng, bật đèn lên, cũng thuận tay bật điều hòa. Quần áo trên người đầy mùi rượu, cô nhíu mày, đi thẳng vào phòng tắm.

 

Cô mở vòi sen trong phòng tắm, gạt cần sang phía nước lạnh để tỉnh táo lại.

 

Vì chỉ muốn tỉnh táo lại, nên cô tắm có vài phút. Khóa vòi sen, choàng khăn tắm lên người, tóc cũng chưa kịp lau khô thì cô chợt nghe có tiếng mở cửa.

 

An ninh của khách sạn này có vấn đề sao? Sao cửa phòng của cô lại có người mở ra?

 

Hạ Mộc Ngôn thò đầu ra, lập tức chạm phải ánh mắt của anh.

 

Cũng đúng thôi, người có thể dễ dàng vào phòng cô, đương nhiên phải là người chồng vẫn còn hợp pháp đứng trước mặt cô kia.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy trên người cô đang choàng khăn tắm, mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước. Anh bước vào phòng, đặt túi quần áo và phần ăn khuya vừa mua dưới lầu lên chiếc bàn gần cửa nhất, lại tiện tay ném cái váy dài màu trắng mà Hạ Mộc Ngôn đặt bên ngoài phòng tắm vào thùng rác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play