Chương 681:
“Cô gái này là ai vậy? Ở một nơi như thế này mà lại xuất hiện một cô gái đẹp đến thế…”
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn mơ màng quyến rũ, mỉm cười nhìn đám đàn ông kia, lại nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, cho đến khi có mấy người giành lấy mấy viên đá trong xô đá waiter vừa mang tới, tranh nhau bỏ vào ly rượu của cô. Một người đàn ông xông tới nhanh nhất thả được viên đá vào ly rượu kia. Hạ Mộc Ngôn cười mỉm với anh ta, một tay cầm ly rượu, một tay nâng cằm anh ta lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, cất giọng lười biếng nói: “Cảm ơn!”
Trong nháy mắt, dường như gân cốt người đàn ông kia đều nhũn ra. Hạ Mộc Ngôn cắn nhẹ môi dưới đỏ mọng, cười khúc khích làm chiếc ly trên tay rung rinh, chậm rãi nói: “Tửu lượng của tôi không cao, cũng không biết rượu Brandy này nồng độ bao nhiêu. Uống hết ly này hẳn là không sao chứ?”
“Không sao đâu, cô cứ việc uống! Rượu này chỉ bốn mươi độ thôi!”
“Sai rồi, chai rượu kia trên bàn trông không có gì nổi bật, nhưng là loại rượu Brandy hơn năm mươi độ. Đắt rẻ còn chưa nói, nhưng nồng độ cồn của rượu Brandy rất mạnh, cô gái xinh đẹp này có tửu lượng không cao thì đừng uống…”
“Không vấn đề gì, cô muốn uống bao nhiêu cũng được, tôi mời!”
Càng lúc càng có nhiều người đàn ông vây lấy Hạ Mộc Ngôn. Gương mặt xinh đẹp của cô vừa gợi cảm vừa thuần khiết, cô nhìn ly rượu vuông trong tay: “Rượu Brandy có nồng độ cao như vậy thật sự rất hiếm thấy, nghe nói giá cũng không thấp, không nếm thử là phí của trời. Huống chi các cô gái tiếp rượu ở đây cũng không dễ dàng gì, dù sao rượu cũng đã mua rồi, không uống là không nể mặt họ…”
Nói rồi, cô kề môi vào ly rượu nhấp một ngụm. Rượu dính vào khóe môi cô thành một vệt sáng tươi đẹp. Vừa rồi người kia cho đá vào ly cô hơi nhiều, cô nhẹ nhàng cắn vào một viên đá bên miệng ly, rồi đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy.
Trong khoảnh khắc đó, cô liếc về phía Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên sofa, nhìn vào đôi mắt thâm trầm nghiêm nghị của anh.
Vừa nhìn thấy ánh mắt như ẩn giấu cảm xúc sau làn khói thuốc dày đặc của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn liền buông cằm của người đàn ông vẫn đang có phần lưu luyến ngón tay cô ra, đổi tay chống lên bàn, cúi người xuống nhìn Lục Cẩn Phàm đang ngồi không nhúc nhích trên sofa.
Bởi vì động tác này, đường cong bộ ngực của Hạ Mộc Ngôn càng khiến người ta muốn phạm tội. Mặc dù cô không để lộ bất cứ phần da thịt nào không nên để lộ, nhưng vẫn vô cùng gợi cảm.
Lục Cẩn Phàm ngồi bất động lạnh lùng nhìn cô, tay vẫn nắm chặt chiếc cốc vuông, nhưng trông anh có vẻ như muốn bóp nát nó.
Tần Tư Đình vốn đã sớm quay mặt sang hướng khác không dám nhìn, lúc này càng nghiêng người đi, dáng vẻ như muốn nói, chuyện của hai người không liên quan chút nào tới tôi đâu.
Cô gái tiếp rượu ngồi bên Lục Cẩn Phàm có vẻ không phục, nhưng thấy dáng vẻ phóng túng đầy quyến rũ của Hạ Mộc Ngôn trong mấy phút vừa rồi liền chậc lưỡi, không dám khiêu khích.
Kể cả cô ta có cởi hết quần áo đứng dậy thì cũng không thể thu hút cả phụ nữ như Hạ Mộc Ngôn được.
Vừa rồi, rõ ràng là Hạ Mộc Ngôn chỉ mặc một chiếc váy dài bình thường, không ngờ cô chỉ cởi một chiếc cúc áo ra, xõa tóc xuống và nở nụ cười là đã có thể tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ như vậy.
Vẻ đẹp của cô khiến ngay cả phụ nữ cũng muốn phạm tội.
Thật ra cô gái tiếp rượu này chỉ muốn kiếm chút tiền nên mới định ôm ấp người đàn ông bên cạnh. Tuy nhiên cô ta mơ hồ nhận ra cả vị khách này và cô gái kia không phải là người cô ta có thể làm mất lòng. Lại thấy, tuy người đàn ông này không bỏ đi, nhưng cũng không ôm eo hay chủ động động chạm vào người mình, mà lúc này vẫn đang tập trung chú ý vào cô gái xinh đẹp kia. Cô ta cảm thấy mặc cảm tự ti, từ từ nhích ra xa người Lục Cẩn Phàm rồi cúi đầu bỏ chạy.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy cảnh đó, gương mặt tươi cười cũng không lộ ra bất cứ biến đổi nào.
Mục đích của cô không phải là đuổi cô gái kia đi, mà là nhằm vào Lục Cẩn Phàm.
Trong lúc khiến đám đàn ông ở đây háo hức vây xem, Hạ Mộc Ngôn cũng như cười như không nhìn Lục Cẩn Phàm từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên sofa.
“Lục Cẩn Phàm, chẳng phải anh muốn ly hôn sao?” Hạ Mộc Ngôn cất tiếng, giọng nói của cô như mang theo mùi rượu Brandy và hơi mát lạnh của đá, khiến những người bên cạnh đều nghe được rõ ràng: “Nếu như tôi đồng ý ngày mai ký đơn ly hôn, có phải là đêm nay, ở đây, tôi được ai đưa đi cũng đều không liên quan tới anh không?”
Hạ Mộc Ngôn nói xong, lại uống một ngụm rượu. Động tác uống rượu của cô không phóng túng nồng nhiệt như một số phụ nữ khác, nhưng động tác hờ hững như vậy càng khiến nhiều đàn ông thích thú.
Mái tóc dài của Hạ Mộc Ngôn xõa ra sau lưng như thác đổ, xương quai xanh và vùng da thịt ấm áp trước ngực trắng như ngọc, dưới ánh đèn như mời gọi người khác chạm vào, thật sự rất đẹp.
Đám đàn ông nghe nói cô sắp ly hôn, ánh mắt thèm khát càng dán chặt lên thân hình cô, dường như khi cô trở thành một người không có chồng, ở bên ngoài nấm mồ hôn nhân thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có một người trong số họ đưa cô đi ngay lập tức.
Đêm quá mê người, cô gái cũng rất quyến rũ, tiếng nhạc Blues dập dìu khiến không ai nghe rõ ba tiếng “Lục Cẩn Phàm” mà Hạ Mộc Ngôn vừa gọi người đàn ông ngồi trên sofa.