Chương 646:
Cánh tay Tần Tư Định đang định mở cửa xe chợt dừng lại: “Cô ấy bị sao? Không cần tự tôi đến à?”
“Cậu không cần phải đi, mời người cô ấy không biết đến đi.”
Nhận ra Lục Cẩn Phàm không có ý định để Hạ Mộc Ngôn biết tự mình mời bác sĩ đến, Tần Tư Đình nhíu mày đang định hỏi cậu ta có ý gì thì điện thoại đã bị ngắt.
*** Hạ Mộc Ngôn vừa ăn xong bữa tối, đang cầm ly trà gừng đường đỏ uống. Sắc mặt nhợt nhạt bị sốt thoạt nhìn hơi ửng hồng lên, người vừa toát mồ hôi, thì bác sĩ đến.
“Ai gọi bác sĩ đến vậy?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.
“Vừa rồi tôi mới gọi điện cho cô Phong Lăng, cô ấy nói để hỏi Bác sĩ Tần. Hình như mấy hôm nay Bác sĩ Tần không ở Hải Thành nên nhờ đồng nghiệp ở bệnh viện đến đây.” Chị Trần kể lại cho Hạ Mộc Ngôn nghe toàn bộ nội dung trong cuộc điện thoại.
Hạ Mộc Ngôn nhìn bác sĩ một cái, người nọ cũng khách sáo cười với cô, nói là Bác sĩ Tần nhờ anh ta tới thì cô mới gật đầu chào.
Bệnh của Hạ Mộc Ngôn cũng không nặng, chỉ là những ngày vừa rồi không nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không được mấy, cơ thể rơi vào tình trạng kiệt sức quá độ. Lại thêm cô bị ngấm mưa nên có triệu chứng cảm mạo phát sốt, còn lại thì không vấn đề gì. Chỉ cần uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi nhiều, uống nước ấm nhiều, ăn nhiều để lấy lại sức.
Những chuyện này tự cô cũng biết, chị Trần nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Khi bác sĩ về rồi, chị Trần dặn dò Hạ Mộc Ngôn đi tắm nước nóng. Hạ Mộc Ngôn nghe lời đi tắm, cũng nghe lời uống thuốc xong rồi ngoan ngoãn về phòng đi ngủ. Chỉ có điều cô nằm trên giường nghiêng người nhìn phía bên kia trống trải, đưa tay sờ giường.
Đã lâu rồi nơi này không có được cảm giác và hơi ấm của Lục Cẩn Phàm.
Đúng là vào lúc được anh quan tâm, chỉ một chút đau đầu nhức óc thôi là đã được anh dỗ dành ôm ấp như thể cô vừa nhuốm bệnh là đã yếu ớt như búp bê sứ, chỉ hận không nâng niu cô trên lòng bàn tay. Bây giờ thì dù chỉ là cảm mạo cô cũng không được mắc. Chỉ cần sức khỏe cô có vấn đề gì thì anh đều cho rằng cô đang hèn hạ dùng khổ nhục kế, tìm cách kéo anh quay về.
Trong lòng anh, hình tượng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn của cô đã ăn sâu bén rễ như vậy sao?
Trước đây, cô có bao nhiêu nồng nàn, bao nhiêu hạnh phúc khi ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm thì nay lại có bấy nhiêu cô quạnh mất mát.
Cô muốn buông bỏ, muốn chia tay.
Cô tự hỏi, mình thật sự quyết định buông bỏ như vậy sao?
Lâu nay cô hiểu rõ Lục Cẩn Phàm là người chồng như thế nào. Cho dù anh làm gì cũng đều có nguyên nhân của mình.
Nhưng thật sự là nguyên nhân gì đã khiến cho một người đàn ông đến cái chết cũng không sợ lại kiên quyết đẩy cô ra xa?
Hạ Mộc Ngôn khịt chiếc mũi bị nghẹt. Không còn sớm nữa, tuy nhức đầu nhưng cô lại không thấy buồn ngủ chút nào. Cô ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ánh đèn soi bóng lên mặt tường trắng, nhìn thật lâu cũng không thể ngủ được.
Ngày mai ở phòng giao dịch có nhiều việc cần phải hoàn thành, cô phải ngủ.
Cô xoa đầu, quay người lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy hộp thuốc ngủ chỉ còn hai ba viên. Thuốc này hình như là Hạ Mộng Nhiên đã mua cho cô khi ở đây.
Nhìn thuốc vẫn chưa quá hạn sử dụng, cô đứng dậy rót ly nước, uống một viên thuốc ngủ rồi nằm xuống.
Hạ Mộc Ngôn bận rộn suốt ngày ở phòng giao dịch, buổi tối lại vẫn phải đi xã giao tiếp đối tác.
Mấy lần trước đi tiếp khách đều do Hạ Điềm phụ trách, lần này bàn bạc đến thỏa thuận mua bán đất với nguờicủa hai công ty BGY và WK, Hạ Mộc Ngôn nhất định phải ra mặt.
Tám giờ tối, trong phòng VIP của câu lạc bộ Hoàng Gia cao cấp ở Hải Thành, Tiểu Bát và một trợ lý khác đang mượn rượu hát hò, Hạ Mộc Ngôn và ngườicủa WK thì thảo luận về các hạng mục công việc hợp tác. Ngườicủa hai công ty này cũng định uống với cô mấy ly, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô hôm nay không tốt lắm nên anh ta yêu cầu lấy nước trái cây thay rượu, mọi người đều đồng ý.
Có lẽ Hạ Mộc Ngôn là người duy nhất trong phòng VIP này không uống rượu. Đến khi Hạ Điềm trở lại thì nháy mắt để Hạ Mộc Ngôn ra ngoài tránh đi một chút. Quả thật Hạ Mộc Ngôn cũng không chịu được tiếng hát hò của đám Tiểu Bát, cộng thêm ngườicủa mấy công ty đối tác cứ muốn tiếp cận cô, không phải chỉ ngồi bên cạnh mà còn nhân tiện đưa tay sát hông cô. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Điềm, cô đứng bật dậy đi ra khỏi phòng bao.
Vừa ra ngoài thì cô nhận được điện thoại của Phong Lăng.
“Bà Lục, rất xin lỗi, nhiệm vụ của tôi ở đây phải kéo dài hơn ba tháng mới kết thúc. Nửa tháng nữa tôi sẽ thu xếp về Hải Thành, cô có cần tôi mang gì về cho không?”