Chương 632:

 

“Đương nhiên là em sẽ không đi.”

 

Cô thấy mặt anh lộ vẻ giễu cợt, sau đó xoay người quay vào. Mặc dù để cô vào, nhưng anh không hề tỏ ra hoan nghênh cô chút nào.

 

Ngay khi anh xoay người, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn thấy vết thương trên lưng anh.

 

Vết thương chỗ nặng chỗ nhẹ, nhưng đều để lại dấu tích.

 

Cũng không biết bao lâu những vết thương và vết sẹo này mới tan đi, nhưng mỗi một vết thương ấy đều để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời Hạ Mộc Ngôn.

 

Bất kể giờ đây thái độ của anh đối với cô ra sao, anh vẫn là Lục Cẩn Phàm, là Lục Cẩn Phàm của cô.

 

Làm sao cô có thể dễ dàng buông tay, làm sao có thể vì một chút trở ngại mà bỏ cuộc.

 

Hạ Mộc Ngôn vào cửa, căn hộ ở Quốc tế Oran hầu như không có bất cứ thay đổi nào. Cũng đúng thôi, lâu như vậy rồi cô không tới ở, anh cũng không về, thường ngày chỉ có nhân viên đến quét dọn, làm sao có thay đổi gì khác được.

 

Lục Cẩn Phàm quay vào phòng tắm tiếp tục lau tóc. Hạ Mộc Ngôn mang túi đồ đã mua vào bếp. Khi cô trở ra, Lục Cẩn Phàm đã vào phòng ngủ, không thèm nhìn cô lấy một cái, như thể cô là người giúp việc hoặc bà vú đi mua thức ăn về, hoàn toàn không cần hỏi han quan tâm hay nói chuyện.

 

Hạ Mộc Ngôn kiên quyết tìm chuyện để nói, hỏi với qua cánh cửa phòng ngủ: “Công việc bề bộn ở công ty đã xong chưa anh?”

 

Trong phòng ngủ vẫn yên lặng, không có tiếng đáp lại.

 

Hạ Mộc Ngôn lại hỏi: “Anh định khi nào quay về Ngự Viên?”

 

Không bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, anh bước ra ngoài, thân hình dong dỏng cao không còn choàng khăng tắm mà đã mặc áo sơ mi, quần tây đen. Hạ Mộc Ngôn giờ mới nhận ra, từ sau khi anh tỉnh lại, anh gần như đều mặc đồ đen, chứ không thỉnh thoảng mặc quần áo sáng màu hay áo sơ mi trắng như trước đây nữa.

 

Vì những năm sau này anh đều có thói quen mặc đồ đen sao?

 

Trước kia khi anh mặc quần áo màu đen, trông anh có vẻ cao ngạo lạnh lùng khó tiếp cận. Lúc này nhìn anh, cô càng có cảm giác anh như một người máy lạnh lẽo, không tình cảm, không cảm xúc, như thể giữa anh và cô có một bức tường đen ngòm ngăn cách, khiến cô không cách nào tới gần anh được.

 

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Lục Cẩn Phàm định cầm điện thoại lên, nhưng vì cái nhìn chằm chằm của Hạ Mộc Ngôn mà anh đưa mắt liếc nhìn cô.

 

Cái liếc mắt kia rất lãnh đạm, như thể anh thấy nhà mình đột nhiên xuất hiện một người mà anh cảm thấy phiền phức: “Đến cũng đã đến rồi, xem cũng đã xem rồi, sao cô còn chưa đi?”

 

“Bên ngoài trời đang mưa. Cũng không phải em chưa từng ở đây, ngay cả mật mã vào cửa cũng là ngày sinh của em. Đêm nay em ở cùng anh, không được sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi vặn lại, giọng điệu như thể đây là lẽ đương nhiên.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hải Thành đã vào xuân, mưa xuân lạnh thấu xương. Mà cơ thể Hạ Mộc Ngôn không chịu được lạnh, thời điểm này tốt nhất không nên ra ngoài.

 

Anh không nói gì, đặt điện thoại vừa cầm lên xuống, dường như do dự một giây, lại cầm điện thoại lên, rồi cầm áo vest trên sofa vắt lên cánh tay, đứng thẳng người lập tức bước đi.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn theo bóng lưng của anh, rồi đột nhiên cô bước nhanh tới. Khi anh đang định bước ra ngoài thì cô đã nhảy tới chắn trước mặt anh, dựa cửa chặn đường, trừng mắt hỏi: “Anh đi đâu?”

 

Vì hạnh động này của cô mà vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hiện ra trên gương mặt Lục Cẩn Phàm: “Tránh ra!”

 

“Ngoài trời đang mưa, anh muốn đi ra ngoài sao?”

 

“Cô ở đây thì tôi quay về công ty ngủ.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt anh. Nếu như mắt cô có thể phát ra lửa, thì cô đã thiêu cháy trái tim lạnh như băng của anh rồi.

 

“Lục Cẩn Phàm, trên người em có bệnh truyền nhiễm hay sao? Tại sao anh tránh né em như vậy? Tuy Quốc tế Oran không phải là Ngự Viên, nhưng chẳng phải đây cũng là nhà của chúng ta hay sao? Mật mã mở cửa nhà này cũng là tự tay anh cài đặt, đó là ngày sinh của em, nghĩa là anh xem căn nhà này là dành cho cả hai chúng ta! Bây giờ vì em tới, anh lại muốn bỏ đi?”

 

Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại hờ hững, đôi mắt lãnh đạm quắc lên nhìn cô: “Tôi sẽ đổi mật mã.”

 

Hạ Mộc Ngôn mở to mắt: “Anh muốn đổi mật mã?”

 

Lục Cẩn Phàm không nói lời nhiều, nóng nảy nói: “Tránh ra!”

 

“Em không tránh!” Hạ Mộc Ngôn sống chết vẫn chắn trước cửa: “Anh còn muốn đi sao? Muốn giữ khoảng cách với em? Được, nơi này cao nhất cũng không tới ba mươi ta tầng. Anh có bản lĩnh thì nhảy xuống hoặc leo xuống đi! Dù sao thì ngay cả tầng ba mươi ba em cũng dám trèo lên rồi, bây giờ anh muốn tránh em, chút độ cao này thì nhằm nhò gì! Anh tự nhảy xuống đi! Anh mà nhảy, em tuyệt đối không ngăn cản anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play