Chương 604:
Đêm đông ở Los Angeles thật lạnh. Hạ Mộc Ngôn đứng bên ngoài cửa phòng Lục Cẩn Phàm, giơ tay vuốt bức tường ngăn cách lạnh cóng. Đèn bên trong đã tắt từ lâu, nhưng cô vẫn không chịu rời đi.
Cô chỉ muốn ở đây cùng anh, chờ anh tỉnh, chờ anh mở mắt.
Hạ Mộc Ngôn liên tục đứng cách bức tường nhiều ngày liền, nhớ đến quan hệ giữa mình và Lục Cẩn Phàm ở kiếp trước. Sinh mạng một người biến mất chính là đơn giản như thế. Trong mười năm ấy, Lục Cẩn Phàm cũng hoàn toàn biến mất triệt để, im hơi lặng tiếng giống như lúc này vậy.
Số mệnh giống như đang đùa cợt với Hạ Mộc Ngôn. Cô cứ cho rằng mình đang tìm lại từng chút từng chút tất cả những gì cô đã mất đi ở kiếp trước. Nhưng bây giờ tất cả lại tựa như đang từng bước rời xa.
Kiếp trước Lục Cẩn Phàm có thể bình yên vô sự trở về sau mười năm, vậy tại sao hiện giờ anh lại chỉ có thể hôn mê mãi không tỉnh?
Lại qua hai ngày, Hạ Mộc Ngôn thừa dịp đêm khuya không người, ngồi xổm một mình ngoài cửa phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm. Cô nhìn bầu trời đêm tối tăm không trăng ngoài cửa sổ, thời gian chờ đợi anh tỉnh lại càng dài đằng đẵng.
Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn lành lặn, có thể xuất viện thì đã một tháng sau ngày tai nạn xảy ra.
Lục Cẩn Phàm hôn mê suốt một tháng.
Ba ngày trước, bác sĩ bảo anh đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, các chỉ số sinh tồn đã gần như ổn định, nhưng không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại. Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là cả đời không tỉnh.
Hạ Mộc Ngôn vẫn muốn ở lại bệnh viện, nhưng lại bị Vạn Châu ép đưa về nhà họ Lục ở Los Angeles. Có Hạ Mộc Ngôn ở đây, Vạn Châu cảm thấy giống như Lục Cẩn Phàm cũng đang ở đây. Bà nhìn thấy cô cũng an tâm hơn, không muốn Hạ Mộc Ngôn mỗi ngày mỗi đêm lại ngồi ngẩn người trong bệnh viện lạnh lẽo.
Hạ Mộc Ngôn nằm ở trong phòng Lục Cẩn Phàm từng ngủ. Dù biết rõ điện thoại anh không ai nghe máy nhưng mỗi ngày cô vẫn gọi cho anh ba lần.
Và lần nào máy cũng tắt.
Hạ Mộc Ngôn lại đi theo Vạn Châu đến bệnh viện. Phòng bệnh vẫn chưa cho phép người nhà tùy tiện đi vào.
Đã một tháng cô không gặp anh.
Hạ Mộc Ngôn ngồi ngoài hành lang, cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Lục Cẩn Phàm.
Cô chỉ gửi đúng một câu.
“Lục Cẩn Phàm, em sợ lắm.”
Phía cảnh sát đã kết án vụ Tô Tuyết Ý bị nổ chết trên xe. Hôm kết án, người phụ trách bên cảnh sát còn ghé qua bệnh viện.
Lục Thiệu Tắc cầm lấy những bức ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ tai nạn, đồng thời nhìn bức ảnh chiếc xe Bentley màu đen của Lục Cẩn Phàm bị đâm và bốc cháy. Ông vừa bàn bạc với phía cảnh sát về những bức ảnh, vừa hỏi thăm khẩu cung của tài xế xe hàng lớn.
Hạ Mộc Ngôn mới vừa đi ngang qua bên cạnh bọn họ, nghe nội dung cuộc trò chuyện, lại nhìn bức ảnh trong tay Lục Cẩn Phàm, thấy khói đen lan tràn ở chỗ ngồi của Tô Tuyết Ý trên chiếc xe kia sau khi lửa bị dập tắt.
Đột nhiên cô dời mắt nhìn về phía Phong Lăng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình: “Cô theo tôi đến nhà họ Tô một chuyến.”
“Nhà họ Tô?”
“Nhà của Tô Tuyết Ý.”
*** Ba mẹ Tô Tuyết Ý nắm trong tay Tập đoàn SUAN tại Los Angeles, cũng là một gia tộc không thể coi thường. Nhưng hiển nhiên ba mẹ Tô Tuyết Ý chỉ là người làm ăn thật thà, không hề tham dự vào những chuyện sau lưng nhà họ Tô.
Lúc Hạ Mộc Ngôn bắt xe đến nhà họ Tô, ba mẹ Tô Tuyết Ý vừa nhìn thấy cô đã hận không thể xông lên bóp chết cô, luôn miệng mắng cô đã hại chết con gái họ.
Phong Lăng vô cảm, ngăn ông bà Tô lại. Nhờ có Phong Lăng giúp đỡ, Hạ Mộc Ngôn đã bước vào cổng lớn nhà họ Tô một cách suôn sẻ.
“Đồ tiện nhân! Tuyết Ý của chúng tôi chết là do cô, vậy mà cô còn đến nhà chúng tôi làm gì?”
“Mau cút đi, chỗ của chúng tôi không hoan nghênh cô!”
Hạ Mộc Ngôn vừa vào cửa đã nghe ông bà Tô gào thét, cô dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu như các người có một chút phòng bị đối với người thân cận bên cạnh, có lẽ Tô Tuyết Ý sẽ không có kết cuộc như vậy. Cô ta chết là tại tôi sao? Cô ta có thật sự là vì tôi mà mất mạng không?”
Bà Tô đã khóc suốt một tháng, vành mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô đăm đăm. Ông Tô vẫn còn một chút lý trí, chỉ vào Hạ Mộc Ngôn mắng: “Trước đây, Tuyết Ý chúng tôi bị cô tra tấn đến phát điên, khó khăn lắm mới bảo vệ được mạng sống, rốt cuộc ngay cả lúc chết cũng ở bên cạnh cô! Vậy mà cô dám nói nó không phải do cô hại chết!”