Chương 59:
Hạ Mộng Nhiên lặng lẽ túm lấy khăn trải bàn, vò nhăn nhúm đến không còn hình dáng.
Bữa sáng có mặt Lục Cẩn Phàm nên Hạ Hoằng Văn trò chuyện tán gẫu, bất chợt nhắc đến chuyện chỉ còn một tuần nữa là đến lễ mừng đại thọ 80 tuổi của ông cụ Lục.
“Đã lâu rồi Hạ Mộc Ngôn chưa mua thêm quần áo mới đúng không?” Đột nhiên Hạ Hoằng Văn hỏi.
Hạ Mộc Ngôn đang ăn canh, kinh ngạc ngước mắt lên: “Không phải ba đang nói đến chuyện sinh nhật ông nội Lục sao ạ, sao lại chuyển đề tài đến con rồi?”
“Con có thói quen tùy tiện nhiều năm rồi. Bình thường con thích ăn Lục thoải mái thế nào cũng được, nhưng ngày thượng thọ của ông cụ Lục thì phải ăn Lục chỉnh tề một chút.”
Hạ Mộc Ngôn định nói cũng không phải cô không có trang phục Lục. Dù là tủ quần áo ở nhà họ Hạ hay nhà họ Lục, cô muốn cái gì là có cái đó. Cô còn phải chỉnh tề hơn nữa sao?
“Cẩn Phàm, nếu hôm nay không bận rộn, hay con đưa Hạ Mộc Ngôn đi chọn mua vài bộ trang phục đi.” Hạ Hoằng Văn không đợi cô mở miệng, nhìn sang Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm điềm đạm mỉm cười: “Vâng.”
“Ba, con không thiếu trang phục…”
“Để Cẩn Phàm dẫn con đi, còn con ngoan ngoãn đi mua cho ba!” Hạ Hoằng Văn lại khôi phục vẻ uy nghiêm gia trưởng, trừng mắt nhìn cô như muốn nói cô không hiểu chuyện chút nào.
“Kết hôn lâu như vậy rồi mà con cũng chưa chính thức trở về nhà họ Lục. Bên ngoài bàn tán đến thế nào rồi? Trong lòng con còn không biết hay sao?” Hạ Hoằng Văn nặng nề trách móc: “Bình thường Cẩn Phàm nuông chiều con, nhưng thế không có nghĩa con có thể cứ tiếp tục bốc đồng không hiểu lễ nghĩa như vậy được. Nhà họ Lục lại không phải một gia đình tầm thường. Thượng thọ ông cụ Lục sẽ có biết bao nhiêu người nhìn ngó con? Nên có bộ dạng như thế nào thì phải có như thế!”
Hạ Mộc Ngôn không phản đối nữa. Mua áo váy không quan trọng, nhưng đi dạo phố với Lục Cẩn Phàm lại là trải nghiệm rất mới mẻ, còn tiện xem có thể ngắm được quà mừng thọ gì cho ông nội Lục không.
Lục Cẩn Phàm cũng không từ chối, đương nhiên cô vui vẻ đồng ý.
“Ba, lễ thượng thọ ông nội Lục, nhà họ Hạ chúng ta cũng đến chứ ạ?” Hạ Mộng Nhiên đột nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Là gia đình thông gia, lễ thượng thọ ông cụ Lục làm sao chúng ta có thể không đến?”
“Nhưng mà ba, con cũng rất lâu rồi chưa mua quần áo mới đấy…” Hạ Mộng Nhiên nói giọng tủi thân nũng nịu: “Con có thể theo chị và anh Cẩn Phàm đi mua quần áo được không?”
“Không phải ngày nào con cũng xài tiền vô tội vạ rồi hay sao? Còn thiếu trang phục gì nữa?” Hạ Hoằng Văn nghiêm khắc mắng một câu: “Đừng có lộn xộn!”
“Bình thường con chỉ mua áo váy Lục hàng ngày, trang phục của con không phù hợp với sự kiện như thế này. Dù sao hôm nay anh chị cũng đi dạo phố mua sắm, không phải hẹn hò, dẫn theo con đi nữa cũng đâu có sao…”
“Con…” Hạ Hoằng Văn định trách móc.
“Nếu Mộng Nhiên cũng đi dự lễ thượng thọ thì cứ để con đi theo chọn mấy bộ trang phục, cũng đâu có gì sai.” Thẩm Hách Như ở bên cạnh tiếp lời: “Hai đứa đều là con gái yêu của ông, ông cũng không thể thiên vị một đứa được, đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, ba, ba thiên vị.” Hạ Mộng Nhiên đưa tay ôm cánh tay Thẩm Hách Như nũng nịu nói: “Ba còn không thương con bằng dì Thẩm đâu!”
“Nếu Mộng Nhiên muốn thì cùng đi đi.” Hạ Mộc Ngôn thờ ơ nở nụ cười.
“Chị, chị là tốt nhất!” Hạ Mộng Nhiên quay sang nháy mắt với cô.
Hạ Mộc Ngôn hờ hững cong môi.
Cô ta muốn đi cùng thì cứ để cho đi cùng.
Đến lúc đó cô ta đừng hối hận là được.
“Mộc Ngôn Mộc Ngôn, con thật sự chiều Mộng Nhiên quá rồi, từ lúc còn nhỏ đã luôn nhường nhịn nó.” Hạ Hoằng Văn thấy Hạ Mộc Ngôn không phản đối nên cũng không tiếp tục trách cứ gay gắt nữa.
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn thoáng nở nụ cười lạnh không dễ bị phát hiện: “Dù sao cũng là em gái thân thương nhất của con, con không nhường em, thì còn có thể nhường ai đây?”
Thói quen nhiều năm như vậy, được nhường nhịn nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ đứa em gái yêu Hạ này còn quyết tâm muốn cướp chồng của chị.
Thậm chí nhiều năm về sau, cô ta còn chính tay đẩy cuộc đời chị mình xuống vực thẳm cho chết thảm.
Ha!
Lúc này Hạ Mộng Nhiên không hề chú ý đến nét cười bí hiểm trên mặt Hạ Mộc Ngôn, chỉ đau đáu nhìn chằm chằm về phía Lục Cẩn Phàm: “Anh Cẩn Phàm, lát nữa em sẽ yên lặng đi theo anh chị, tuyệt đối không làm phiền hai người. Chờ chị mua xong áo váy, em cũng sẽ chọn cho mình, có được không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm khẽ lay động, ánh mắt hờ hững rơi xuống người cô ta, anh không trả lời.