Chương 566:
Nhưng Tô Tri Lam hoàn toàn không có ý định rời đi, cô ta bước tới bên giường, chỉ vào chiếc ghế đặt bên cạnh, hỏi: “Tôi ngồi được chứ?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn vào điện thoại, chỉ hơi nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói: “Muốn ngồi thì cứ việc.”
“Dường như cô Hạ rất e dè tôi.” Tô Tri Lam nhìn cô một cái, vừa nói vừa tự kéo ghế ngồi đối diện với Hạ Mộc Ngôn.
Nghe vậy, Hạ Mộc Ngôn bật cười: “Tôi không muốn nói chuyện nhiều, kẻo vô tình lại làm cô bị tổn thương.”
Đôi mày thanh tú của Tô Tri Lam khẽ nhướng lên, cô ta đang định lên tiếng thì Hạ Mộc Ngôn đã buông điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn cô ta.
Mái tóc ướt nước của Hạ Mộc Ngôn xõa sau lưng, dáng vẻ vừa mới tắm xong tuy trông hết sức tươi tắn sạch sẽ, nhưng cũng gần như không có lợi thế so với nhan sắc của Tô Tri Lam. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, thái độ của Hạ Mộc Ngôn vẫn rất điềm đạm thong dong.
Tình huống như vậy khiến Tô Tri Lam khó có thể suy đoán tâm tình của Hạ Mộc Ngôn như thế nào.
Cô ta đã tìm hiểu tính cách của Hạ Mộc Ngôn, Tô Tuyết Ý cũng cho cô ta biết Hạ Mộc Ngôn là một người thoạt nhìn đơn giản, nhưng không dễ bắt nạt.
Thực tế cũng đã chứng minh, Hạ Mộc Ngôn không hề bị tác động bởi tấm ảnh và chiếc nhẫn kia.
Tô Tri Lam thoáng do dự rồi chợt đi thẳng vào vấn đề: “Cô Hạ, cô nói trước khi nhận được tấm ảnh kia, cô cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, như vậy bây giờ cô đã biết tôi là ai rồi sao?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ trào phúng: “Cô đã từng giới thiệu, cũng đã đưa nhẫn đính hôn ra, không cần phải tự giới thiệu lần nữa. Đối với tên và thân phận của cô, tôi cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không đủ nhẫn nại để nghe đi nghe lại nhiều lần.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Mộc Ngôn, Tô Tri Lam im lặng một hồi, rồi đột nhiên nhếch môi, cũng không nói lời thừa, cất tiếng: “Cô Hạ, đúng là tôi đến đây với ý đồ không tốt. Tôi cũng thừa nhận mục tiêu của mình chính là Lục Cẩn Phàm, một người đàn ông từng có tình cảm chân thành với mình, bây giờ lại trở thành chồng của một người phụ nữ đến sau. Đổi lại là ai trong trường hợp này cũng đều không thể chấp nhận được. Thế nhưng thái độ của cô cho thấy, cô chỉ cần ôm chân Lục Cẩn Phàm không buông là được rồi, hoàn toàn không bận tâm đến việc anh ấy đã từng có người phụ nữ nào hay chưa?”
Ngừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Cô không phải là một phụ nữ nhẫn nại, mà trùng hợp là tôi cũng không. Tôi có thể nói rõ để cô biết, Lục Cẩn Phàm đối xử tốt với cô, chỉ vì cô là vợ của anh ấy. Nếu anh ấy cưới một người khác làm vợ thì cũng vậy thôi. Cô đừng tưởng rằng cô là ngoại lệ, cũng đừng quá bận tâm đến địa vị trong cuộc hôn nhân này. Ném hai tiếng ‘bà Lục’ qua một bên, cô cũng chẳng là cái thá gì cả!”
Hạ Mộc Ngôn vốn đang tưởng Tô Tri Lam định tiếp tục chơi trò giằng co loanh quanh với mình một lúc, cô còn ghét bỏ hành động của cô Tô này thật gàn dở, không đủ trực tiếp và quyết đoán.
Quả nhiên, những người quen được nuông chiều từ nhỏ có một tật chung là thiếu nhẫn nại.
“Về việc tôi có phải là ngoại lệ hay không, e rằng cô Tô cũng không có tư cách nói ra.” Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười châm biếm, nhưng trong đáy mắt không hiện ra ý cười: “Có điều chiếc nhẫn hôm đó, tôi đã nhân tiện tra cứu trên mạng một chút. Đó là kiệt tác của một nhà thiết kế trang sức, giá trị thật sự không thấp. Nhưng tôi nghe nói, chiếc nhẫn đó do nhà họ Tô đấu giá được ở một buổi tiệc từ thiện trước đây, về sau cô Tô mới cho người khắc hai chữ cái S* và M vào phía trong chiếc nhẫn, tượng trưng cho cô và Lục Cẩn Phàm, nhưng cũng không phải là nhẫn đính hôn thật sự.”
Hạ Mộc Ngôn hơi nghiêng đầu, cất giọng rất hờ hững: “Là một phụ nữ, nhìn thấy một người phụ nữ khác cố chấp yêu chồng mình, thậm chí khư khư cất giữ một chiếc nhẫn không có ý nghĩa gì ngoài một chữ M khắc trên đó như là một báu vật khiến tôi hiểu được một điều, bất kể là nhiều năm trước hay là nhiều năm sau, chồng tôi vẫn rất phong độ và giàu sức hút.”
(*) Phiên âm tiếng Anh của họ Tô là “Su”, họ Lục là “Mo”
Ngừng lại vài giây, cô tiếp tục nói: “Nhưng kết hôn là kết hôn. Cho dù cô Tô đã từng yêu anh ấy mãnh liệt đến thế nào thì cũng đã là quá khứ, cần gì cứ phải đuổi theo một cái bóng mà mình hoàn toàn không thể nắm bắt?”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Tô Tri Lam lập tức trở nên khó coi. Cô ta xem chiếc nhẫn như một cái gai có thể làm trái tim Hạ Mộc Ngôn rớm máu, trong lòng vốn đang tự đắc, vậy mà trong phút chốc lại mất mặt đến nhục nhã.
Khuôn mặt trang điểm khéo léo của cô ta thoáng lộ nét cười lạnh lẽo giễu cợt: “Người quá tự tin, đến một mức độ nhất định nào đó, sẽ không còn tỉnh táo nữa! Cô nói xem, cô là một người mà ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết, lại chiếm lấy danh phận tiểu thư nhà họ Hạ, cuối cùng thì… cô có bao nhiêu của cải để có thể đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm? Hừ, với cái danh nghĩa bà Lục kia, hiện giờ cô cứ việc tùy ý thể hiện sự tự tin của mình, nhưng cô khẳng định là một người như Cẩn Phàm có thể đánh giá cao cô sao? Nếu không có lý do khác, làm sao anh ấy có thể quay về Hải Thành cưới cô?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn khẽ mỉm cười, khiến người khác không sao đoán được cô đang nghĩ gì.
Tô Tri Lam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích: “Trước khi tôi và Lục Cẩn Phàm đến với nhau, anh ấy chưa từng gặp gỡ thân mật với bất cứ phụ nữ nào khác, mà tôi mới là người phụ nữ lấy đi lần đầu tiên của anh ấy! Còn cô, cô chỉ may mắn nhặt được một cơ hội tốt kết hôn với anh ấy mà thôi! Tôi lặp lại câu nói kia, nếu vợ anh ấy là bất cứ người phụ nữ nào khác, anh ấy cũng đều đối tốt với cô ta, cô cũng chẳng có gì đặc biệt cả! Bởi vậy cô đừng nên quá tự tin, dù sao trong tim Lục Cẩn Phàm có bóng hình của một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia đương nhiên không phải là cô!”