Chương 549:
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Tự nhiên cô thật muốn tìm cái lỗ chui tọt xuống cho xong.
Mặt Nam Hành không cảm xúc, anh ta nói: “Tôi chỉ hỏi bừa chút thôi mà.”
Lục Cẩn Phàm trịnh trọng: “Tôi vẫn có thể kể thêm vài cái nữa.”
Nam Hành giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc: “Để dành khi nào vợ cậu mang thai đủ ba tháng, hai người về phòng ngủ của mình mà kể đi.”
Lục Cẩn Phàm tỏ vẻ tiếc nuối nhìn anh ta: “Không phải vừa rồi cậu rất muốn nghe sao?”
Vẻ mặt của Nam Hành vẫn không cảm xúc: “Mới ăn mấy thìa cháo mà đã muốn nôn ra rồi. Đừng nói nữa, cảm ơn.”
Thấy chủ đề này đã đến hồi kết, Hạ Mộc Ngôn thử độ nóng trong hộp cháo rồi lại múc một thìa đưa đến miệng Lục Cẩn Phàm. Lúc nhìn người đàn ông trước mặt, cô mím môi, mặt nóng lên, nói: “Chẳng trách khi em mới vừa làm hỏng áo cưới, chẳng mấy chốc nhà họ Lục đã chuyển một chiếc áo cưới mới tinh từ Pháp về bằng máy bay, thì ra là anh đã nhìn thấy…”
Lục Cẩn Phàm cười khẽ: “Ăn cánh hoa ngon không?”
Hạ Mộc Ngôn kêu “này” với anh, rồi một tay cầm bát, tay kia che mặt, có vẻ không thể chịu nổi những hành động thiểu năng không đáng nhớ của mình. Mãi một lúc sau cô mới bỏ tay ra, cố gắng bình tâm đút cháo cho anh, tránh vô tình làm đổ cháo lên người anh.
“Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?” Lục Cẩn Phàm nhếch mép nhìn Nam Hành, đồng thời chậm rãi giơ tay vén lọn tóc bên gò má Hạ Mộc Ngôn ra sau tai cô.
Hạ Mộc Ngôn vội nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né tay anh: “Anh đừng cử động tay lung tung.”
Lục Cẩn Phàm mỉm cười, bỏ tay xuống.
Nam Hành ngồi trên ghế sofa phất tay, tỏ vẻ trái tim đang chịu sự tàn phá cấp mười: “Ông đây làm anh em với cậu nhiều năm như vậy mà chưa từng được cậu khen một câu tốt đẹp nào. Chẳng lẽ năm đó cô gái này thổi tiên khí vào miệng cậu sao? Con m* nó, uống rượu với ăn cánh hoa cũng xinh đẹp à?”
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn méo xệch.
Tiên khí gì đó thì dẹp đi.
Tuy nhiên, những hành động cô làm lúc trước đều bị Lục Cẩn Phàm nhìn thấy, cô thật sự muốn tàng hình ngay tại chỗ.
Thật mất mặt quá mà!
Trước khi cô chạy trối chết, Nam Hành nhận được một cuộc điện thoại liền bỏ đi.
Hạ Mộc Ngôn tiếp tục đút cháo cho Lục Cẩn Phàm, anh ngoan ngoãn ăn tiếp. Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Chỉ có vẻ mặt lúng túng của cô gái là không tương xứng với sự yên tĩnh này.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn anh, sau đó để bát cháo xuống, hắng giọng một tiếng, nói: “Những gì anh nói lúc nãy đều là thật sao? Vậy anh… rốt cuộc là thích em ở điểm nào?”
Lục Cẩn Phàm nhìn bát cháo đã bị cô để ra xa, cụp mắt nghĩ ngợi.
“Cũng có thể hiểu là… anh bị sắc đẹp của em mê hoặc.”
Hạ Mộc Ngôn trừng mắt nén sự rung động trong lòng: “Nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ cần vào giới giải trí vơ đại một ngôi sao hạng bét cũng có nhan sắc nhất định rồi. Sao anh lại nói như mình rất nông cạn vậy?”
Anh cười: “Ai bảo nhan sắc của em hơn người?”
Tim Hạ Mộc Ngôn bị anh nói đến rung rinh.
Không thể trò chuyện, thật sự là không thể trò chuyện, không thể chọc ghẹo, thật sự là không thể chọc ghẹo anh mà!
Phản ứng đầu tiên của Hạ Mộc Ngôn là đỏ mặt, tim đập dồn dập. Thật sự là cô không thể chịu nổi sự trêu ghẹo nghiêm túc của đại boss lạnh lùng khó gần như người ta vẫn đồn.
Mấy giây sau, cô bình tĩnh lại đôi chút: “Lý trí nói cho em biết, những gì anh mắt thấy tai nghe về em nhất định không chỉ dừng lại ở đó. Rốt cuộc anh phát hiện em là người lúc trước từ khi nào? Lúc ấy đèn đường bị hỏng, cả em cũng không thấy rõ, huống hồ lúc đó anh còn chẳng mở mắt.”