Chương 518:
Bởi vì sau khi máy bay cất cánh, Hạ Mộc Ngôn đã bỏ chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu, nôn cả nửa ngày. Cô nôn đến nỗi cơ thể mềm nhũn, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, cả người không còn chút sức lực.
Vốn dĩ mấy ngày qua, Hạ Mộc Ngôn đã không ăn được bao nhiêu. Nhưng bởi vì cô đang mang thai, không thể để cơ thể thiếu dinh dưỡng, cho nên mới cố gắng ăn chút gì đó, có điều cô vẫn không ăn được nhiều.
Có thể nói bây giờ cô đã nôn ra hết lượng thức ăn trong mấy ngày qua.
Vừa nãy, lúc bị tên đàn ông ghê tởm kia đè xuống, Hạ Mộc Ngôn đã buồn nôn rồi, thế nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn cho đến bây giờ.
“Bà Lục!”
Phong Lăng đã tìm được hộp y tế dự phòng trên trực thăng, vừa xoay người lại đã thấy Hạ Mộc Ngôn đang nằm bất động bên cạnh bồn cầu. Phong Lăng lập tức vươn tay đỡ Hạ Mộc Ngôn dậy.
Cơ thể Hạ Mộc Ngôn xụi lơ, được Phong Lăng đỡ ra ngoài, ngồi vào khoang máy bay. Phong Lăng lấy một chiếc đệm đặt sau lưng cho Hạ Mộc Ngôn dựa vào: “Cô còn chịu đựng nổi không? Chiếc trực thăng này được điều riêng đến đón cô, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đưa cô đi ngay. Sau khi trực thăng đáp xuống, cô sẽ cảm thấy khá hơn, cố chịu đựng một chút.”
“Tôi chỉ nôn nghén thôi, cũng đâu phải bệnh tật gì.” Hạ Mộc Ngôn mệt mỏi dựa ra sau, hơi mở to mắt nhìn Phong Lăng: “Cô không cần bảo trực thăng đưa tôi về, tôi và mọi người sẽ cùng đợi bọn họ. Cô và người của căn cứ lo làm chuyện của mình đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
Phong Lăng nhìn cô, không lên tiếng, chỉ kéo tay Hạ Mộc Ngôn, nhanh chóng bôi thuốc lên mu bàn tay cô, vừa bôi vừa hỏi: “Đây là vết bỏng sao? Sao lại bỏng đến như vậy?”
“Tôi cố ý đấy. Bọn chúng bảo tôi đưa cơm cho anh ấy, hơn nữa còn bố trí một cái bẫy. Anh ấy ăn hay không ăn đều sẽ chẳng có kết cục tốt. Để tránh cho anh ấy phải lựa chọn, tôi mới hất cả nồi nước canh đang sôi lên tay mình.” Hạ Mộc Ngôn nhỏ giọng nói.
Bàn tay đang bôi thuốc của Phong Lăng khựng lại, sau đó cau mày hỏi: “Đáng lý cô nên để ông Lục lựa chọn. Tôi chắc chắn ông ấy có cách toàn vẹn để vừa không liên lụy đến cô, vừa có thể bảo vệ chính mình.”
Hạ Mộc Ngôn im lặng một chốc rồi đáp: “Đúng vậy, tôi có thể ném vấn đề nan giải này qua cho anh ấy, chắc hẳn anh ấy sẽ xử lý chu toàn hơn. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, cho nên mới dùng biện pháp ngu ngốc…”
“Đây không phải là biện pháp ngu ngốc, mà là do tình cảm quá sâu đậm. Cô thà rằng bản thân thương tích đầy mình, cũng không muốn đối phương phải lâm vào trình trạng khó xử. Bà Lục, cô đã làm rất tốt.” Phong Lăng vừa nói vừa lấy băng gạc ra quấn lên tay Hạ Mộc Ngôn: “Trước tiên, chúng ta tạm thời xử lý đơn giản như vậy. Vết thương của cô khá nghiêm trọng, phụ nữ mang thai lại không thể dùng thuốc lung tung, chờ sau khi trở về an toàn thì băng bó lại lần nữa.”
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn Phong Lăng cảm kích: “Cảm ơn.”
Trực thăng quanh quẩn trên vùng trời của khu doanh trại trong rừng, không bay đi mà cũng chẳng đáp xuống. Nhờ kiểu bay ổn định này mà Hạ Mộc Ngôn không buồn nôn nữa. Sau khi cô nhắm mắt bình tĩnh lại một lát thì xoay người tựa vào cửa khoang vẫn luôn mở rộng như Phong Lăng, nhìn xuống dưới.
Trực thăng bay không cao lắm, cô có thể nhìn thấy đám người hỗn tạp trong doanh trại đang bị cảnh sát khống chế, nhưng lại không thấy Nam Hành và Lục Cẩn Phàm, cũng chẳng thấy A Cát Bố và Dali. Bất chợt ánh mắt cô dừng lại trên người một bà cụ đang nằm ở mép lều vải, cô không biết bà cụ hôn mê hay là bị trúng đạn vì bà nằm im bất động.
Tim Hạ Mộc Ngôn khẽ co thắt. Bà cụ này đã đi theo bên người A Cát Bố nhiều năm. Tuy rằng cô không biết bà là bảo mẫu giúp việc hay là người thân của A Cát Bố, nhưng ít ra trong mấy ngày này, chính bà là người cho cô quần áo mặc, giúp cô băng bó vết thương trên tay, và che chở cho cô. Nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng hiểu rõ, bà cụ làm vậy là do sức khỏe bà không tốt, hoạt động khó khăn, không thể nấu cơm, cho nên định ép Hạ Mộc Ngôn ở lại đây làm thay “công việc” của bà.
Mục đích ban đầu có lẽ không tốt, nhưng dù sao trong hai ngày vừa qua, nếu không nhờ bà cụ thỉnh thoảng giúp đỡ, có lẽ Hạ Mộc Ngôn đã bị làm nhục từ lâu, hoặc đã lâm vào cảnh khốn cùng.
“Phong Lăng, cô có thấy bà cụ nằm ở mép lều vải không?” Hạ Mộc Ngôn mở miệng hỏi.
Phong Lăng nhìn xuống: “Có thấy.”
“Bà ấy sao thế?”
“Chết rồi. Người của bọn họ xả súng lung tung. Bà ta chết dưới tay của chính bọn họ.”
Trong nháy mắt, không khí trở nên tĩnh lặng.
Hạ Mộc Ngôn xoay người lại, tựa lên khoang máy bay, không nhìn xuống dưới nữa. Cô lặng im một lát rồi mới khàn giọng nói: “Nếu như có thể giữ được cơ thể nguyên vẹn cho những người này, phiền cô dặn dò bọn họ an táng bà cụ này chu đáo một chút.”
Phong Lăng không hỏi gì nhiều, dời mắt nhìn chiếc váy trắng vừa dơ bẩn vừa dính không ít máu trên người Hạ Mộc Ngôn. Cô đoán có lẽ đây là váy của bà cụ kia.
“Được.”