Chương 507:
Lúc Dali ăn cơm trưa và cơm tối sẽ uống chút rượu. Hắn không uống quá nhiều, không ngủ trưa, cũng không say xỉn, không chừa cho ai một cơ hội trốn thoát. Hắn cẩn trọng lại biết kiềm chế, chẳng trách A Cát Bố lại tin tưởng hắn.
Bà cụ lại giúp Hạ Mộc Ngôn băng bó vết bỏng một lần nữa, nhưng cách thức vẫn không chuyên nghiệp. Vết bỏng trên mu bàn tay Hạ Mộc Ngôn bị bột thảo dược bết vào, nhìn càng thê thảm không chịu nổi. May là có lớp lụa trắng quấn lại, nếu không đến cả cô cũng không dám nhìn.
Hạ Mộc Ngôn vừa xuất hiện trong căn nhà gỗ của Lục Cẩn Phàm thì đã thấy người đàn ông ban ngày vẫn ngồi bên tường bây giờ đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô vừa mới đi vào cửa.
Anh có thể đứng dậy được, xem ra buổi sáng cô kiên quyết mớm nước cho anh cũng có chút hiệu quả. Ít nhất anh cũng không bị mất nước hoàn toàn.
Dali và đám người kia vẫn đứng ngoài theo dõi.
Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, bưng khay gỗ vào, rồi lấy hai cái bát ra, nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, dùng mắt ra hiệu hỏi anh muốn ăn gì.
Lục Cẩn Phàm vẫn đứng đó bất động nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm của anh đen láy, sáng rực mà lạnh lẽo. Trước cặp mắt giám sát chòng chọc của Dali, ánh mắt Lục Cẩn Phàm rất sâu, mang theo ý cảnh cáo nguy hiểm.
Hạ Mộc Ngôn cũng hiểu, anh muốn cô ngoan ngoãn, đừng cố nghĩ cách cứu anh ra khỏi đây nữa, lại càng không được có hành động gì để bị nghi ngờ.
Anh muốn nói cho cô biết, cô phải tự bảo vệ mình trước tiên.
Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, cầm đôi đũa lên rồi bưng bát đưa đến chỗ anh.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Mộc Ngôn đang nghĩ thầm, nếu lúc trước cô không bị bắt về đây thì có lẽ bây giờ cô đang cùng với Phong Lăng và Nam Hành chờ thời cơ cứu viện tốt nhất.
Bây giờ cô cũng như bị trói chân ở đây, không khác gì con muỗi bị mắc vào lưỡi nhện như anh, nên chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ không phải là tự bảo vệ mình, mà là phải ép anh ăn.
Gan lì bốn ngày rồi, nếu anh còn tiếp tục không ăn không uống thì coi như con cô mất cha.
Lúc Hạ Mộc Ngôn bưng bát cơm lại gần, ánh mắt Lục Cẩn Phàm ngày càng lạnh.
Hạ Mộc Ngôn biết, hai người gặp phải con đường chết này, anh có ăn bát cơm này hay không cũng đều là sai lầm. Nhưng nếu như anh bị cưỡng ép phải ăn thì lại là chuyện khác. Dù sao bây giờ sức Lục Cẩn Phàm cũng không đấu lại được với cô, Dali nhìn thấy cũng không cảm thấy bất thường.
Cô lấy đũa hớt cơm đặt lên miệng anh. Anh vẫn như lúc uống nước buổi sáng, mím môi không nói, lặng lẽ đứng đó.
Hạ Mộc Ngôn lại cố gắng quay sang khua chân múa tay. Nhưng thật ra cô vung vẩy tay chân cho Dali nhìn thôi, kỳ thực cô đang muốn nói với Lục Cẩn Phàm, nếu anh không chịu ăn thì cô cũng sẽ bị giết. Cô lại chắp hai tay trước ngực, thái độ năn nỉ, cầu xin anh ăn.
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn cô, chợt cười lạnh một tiếng, rồi lấy một chiếc ghế trong căn nhà gỗ ngồi xuống. Ngồi xuống rồi anh vẫn không hé răng một câu.
Trong phòng bây giờ như một sân khấu kịch câm vô cùng lặng lẽ, im ắng như tờ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tài năng. Một khi người diễn không tốt thì mất mạng như chơi.
Hạ Mộc Ngôn tự mình ăn một miếng cơm, nhai trong miệng, rồi há miệng ra như thể nói một chữ “a” không thành tiếng, như nói cho anh biết cơm này rất sạch sẽ, là cô tự mình nấu, không hề có độc.
Lục Cẩn Phàm ngồi trên ghế, định giơ tay hất đổ bát cơm đang đặt trên bàn, thì tay anh bất chợt bị một lực yếu ớt chặn lại.
Anh nghiêng đầu thì nhìn thấy cánh tay bị bỏng của Hạ Mộc Ngôn đang cố sức níu lấy áo anh.
Cặp mắt lãnh đạm của anh ngước lên nhìn cô.
Môi Hạ Mộc Ngôn run run, cô cẩn thận che chắn cái bát để anh không hất đổ. Tình thế giằng co qua lại mãi không phân thắng bại. Cô nghe Dali và mấy gã bên ngoài cợt nhả bằng tiếng Campuchia, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười châm chọc.
Trong tay bọn chúng có súng, bọn chúng nắm quyền sinh quyền sát ở đây, bọn chúng cũng có quyền như người đứng ngoài vây xem một cảnh náo nhiệt.
Mà Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm thì đang nằm trong lằn ranh sinh tử, chỉ sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục.
Cô phải làm thế nào để diễn cho xong đây?
Phải làm thế nào để thuận tình thuận lý ép người đàn ông này mềm lòng chịu ăn một chút?
Hạ Mộc Ngôn chợt đặt chiếc bát trong tay xuống, trước nét mặt lạnh nhạt của Lục Cẩn Phàm, cô chậm rãi quỳ gối.