Chương 488:
“Tôi nhắn tin cho anh ấy, anh ấy đọc được.” Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng lại cầm điện thoại di động của cô, sau khi xem qua bèn nói: “Biết đâu ông Lục vừa tạm thời rời khỏi phạm vi nhiễu sóng đúng lúc cô gửi tin nhắn. Nhưng bây giờ chúng tôi vẫn không thể xác định được rốt cuộc là ông Lục lại di chuyển hay bị đưa đi đâu. Hiện tại bên Campuchia đã có người của chúng tôi, tin tôi đi, nhanh thôi, đêm nay cô hãy ngủ một giấc thật ngon, yên tâm chờ tin tức của chúng tôi.”
Yên tâm? Sao mà yên tâm được chứ?
Ngoài mặt, Hạ Mộc Ngôn tỏ ra bình tĩnh để không gây quá nhiều áp lực cho Phong Lăng, cô cầm điện thoại quay người về phòng.
“Bà Lục, trước mắt cứ để điện thoại của cô ở chỗ tôi. Nếu ông Lục vẫn giữ được liên lạc với cô, tôi sẽ có thể kiểm tra tín hiệu định vị trước tiên.”
“Được.”
Hạ Mộc Ngôn đưa điện thoại di động của mình cho Phong Lăng, sau đó ra khỏi phòng dành cho khách.
Khi trở lại phòng ngủ, Hạ Mộc Ngôn nhìn quanh căn phòng trống không chỉ còn lại một mình mình. Bên tai cô dường như vẫn còn văng vẳng quanh đây tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không ở khoảng cách hơi xa khi điện thoại được kết nối trong bốn giây ban nãy.
Rốt cuộc anh đã gọi cuộc điện thoại đó trong hoàn cảnh thế nào?
Hạ Mộc Ngôn dựa người vào cửa, nhắm mắt lại, cố gắng đè nén nước mắt sắp trào ra như vỡ bờ. Cô không thể suy nghĩ theo chiều hướng đáng sợ được.
Nếu anh có thể đọc được tin nhắn của cô, nếu anh có thể gọi điện cho cô, thì chứng tỏ anh vẫn còn sống. Anh vẫn còn sống ở đất nước Campuchia kia!
Nhất định anh sẽ bình an.
Hạ Mộc Ngôn trở lại giường, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ yên tĩnh ở đầu dây bên kia.
Đêm đến, gió Đông thổi xào xạc ngoài cửa sổ, Hạ Mộc Ngôn trở mình, vẫn không tài nào ngủ được.
***
Trời còn chưa sáng, Hạ Mộc Ngôn bỗng nghe thấy hình như bên ngoài có động tĩnh, cô vén chăn đứng dậy, đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.
“Cô Phong, bên ngoài có một chiếc xe tới tìm cô. Bọn họ đặc biệt dặn chúng tôi không được kinh động làm bà Lục tỉnh giấc.” Là giọng của chị Trần.
“Tôi biết rồi.” Giọng của Phong Lăng cũng nhỏ: “Mấy ngày tới có thể tôi sẽ không ở đây, chị hãy trông chừng bà Lục cho thật kỹ. Chị gọi thêm hai người nữa ở cùng với cô ấy, đừng để cô ấy đi lung tung, tốt nhất hãy giữ cô ấy trong Ngự Viên chờ tin của chúng tôi.”
“Cô phải ra ngoài hả? Khẩn cấp thế này, là xảy ra chuyện gì sao cô Phong?”
“Không có chuyện gì cả, có điều bà Lục đang mang thai, chị nhớ đừng để cô ấy đi lung tung là được. Hôm qua ở bệnh viện vừa mới khám ra là có thai, gần đây cô ấy cần bổ sung dinh dưỡng. Đã tới giờ rồi, tôi ra ngoài một chuyến, chị mau đi làm bữa sáng cho cô ấy đi.” Phong Lăng nói rất nhỏ.
“Bà Lục mang thai sao? Trời ạ, vậy mà bây giờ tôi mới biết. Tối qua lúc về bà Lục cũng không nói chuyện này. Được rồi, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai cần thiết cho cô ấy.”
“Ừ. Chị đừng tiết lộ chuyện sáng nay chiếc xe kia tới nhé. Nếu bà Lục thức dậy phát hiện không thấy tôi thì chị cứ nói tạm thời tôi có việc ra ngoài, sẽ về nhanh thôi. Chị đừng để cô ấy lo lắng.”
“Vâng, tôi biết rồi, cô Phong.”
Tiếp đó, bên ngoài liền vọng vào tiếng hai người cùng nhau xuống cầu thang, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hỏi thăm chuyện Hạ Mộc Ngôn mang thai của chị Trần. Phong Lăng cơ bản đều trả lời một câu. Mãi đến khi bóng dáng hai người mất hút dưới lầu thì tiếng nói chuyện cũng ngưng bặt.
Phong Lăng muốn đi đâu? Còn đặc biệt dặn dò những lời này, rõ ràng sắp tới cô ấy sẽ không ở lại Hải Thành.
Là muốn đi đâu chứ? Mỹ? Hay là… Campuchia?
Hạ Mộc Ngôn quả quyết thay quần áo, đi theo ra ngoài.
Lúc xuống nhà, Phong Lăng đã ra ngoài Ngự Viên. Lúc này vừa khéo chị Trần đi vào nhà bếp nên không nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đã xuống nhà.
“Bà Lục?” Hai người giúp việc khác không biết lời dặn trước đó của Phong Lăng, thấy Hạ Mộc Ngôn xuống nhà thì ân cần chào hỏi.
Hạ Mộc Ngôn ra hiệu cho các cô đừng lên tiếng. Nhân lúc chị Trần tạm thời chưa phát hiện, cô lặng lẽ đi thẳng ra ngoài.