Chương 485:
“Dù sao cũng tiện đường đưa cô về Ngự Viên, giữa đường có chạy ngang qua bệnh viện của chúng tôi, tôi dẫn cô vào bệnh viện kiểm tra trước nhé.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, về thẳng Ngự Viên là được…”Tần Tư Đình không để ý tới cô nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Phong Lăng cũng ngồi vào xe, nhìn sang cô, nói: “Đến bệnh viện kiểm tra thêm cũng tốt, nếu không tôi cũng thật sự không yên tâm.
“Chỉ là nôn một chút thôi, có gì mà không yên tâm chứ?Trước đây khi nôn, Hạ Mộc Ngôn cứ tưởng mình có thai.
Bây giờ cô còn thậm chí không nghĩ đến khả năng này, vậy nên cô sẽ có thể thế nào chứ? Cùng lắm là dạ dày khó chịu mà thôi.
Cuối cùng, Hạ Mộc Ngôn không nói thêm gì nữa.
Dẫu sao Tần Tư Đình cũng đến sân bay đón cô, anh ta muốn đưa cô đến bệnh viện trước thì đến bệnh viện trước vậy, không thể buộc anh ta mau chóng đưa cô về Ngự Viên được.
Mà bây giờ cô cũng không thể xuống xe giữa đường, đành phải tùy theo bọn họ thôi.
Trong xe, Tần Tư Đình nhìn đồng hồ, vừa lái xe vừa nhìn Hạ Mộc Ngôn qua gương chiếu hậu: “Cậu ấy sẽ trở về thôi, cô đừng lo lắng quá.
Nam Hành đã cử người đến đó rồi, chỗ đó khắp nơi đều là hiểm nguy.
Hiện giờ bọn họ vẫn không thể xác định được là cậu ấy bị mai phục hay gặp tình huống nào khác, cô đừng đi lung tung.
“Đầu tiên, Hạ Mộc Ngôn im lặng một lúc, lát sau mới nói: “Tôi thậm chí còn không biết anh ấy đã từng làm gì ở Mỹ, muốn đi lung tung tôi cũng không biết đi đâu, còn có thể làm gì đây?”Tần Tư Đình cười khẽ: “Người không biết không sợ, đây là chuyện tốt.
“Người không biết không sợ? Nghĩa là tình hình còn nguy hiểm và cấp bách hơn tôi nghĩ à?” Hạ Mộc Ngôn ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta.
Tần Tư Đình nhíu mày rồi tiện tay đánh lái, chạy vào đường cao tốc, không trả lời.
Đến bệnh viện, Tần Tư Đình ra hiệu cho Phong Lăng đưa Hạ Mộc Ngôn đi xét nghiệm máu trước.
Đã hơn chín giờ tối, các bác sĩ trong bệnh viện đều đã tan tầm, chỉ còn mấy bác sĩ trực ban ở lại.
Lúc trông thấy Tần Tư Đình mặc thường phục vào bệnh viện, họ hơi ngạc nhiên.
Bình thường Bác sĩ Tần rất ít khi vào bệnh viện trong thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng vì nể mặt Tần Tư Đình nên mấy bác sĩ còn trong ca trực nhanh chóng khám cho Hạ Mộc Ngôn.
Cuối cùng, Hạ Mộc Ngôn cầm mấy tờ giấy xét nghiệm đến phòng làm việc của Tần Tư Đình.
Khi đến nơi thì cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của anh ta vọng ra từ văn phòng.”Vẫn chưa có tin tức gì sao? Người đã mất tích một ngày rồi, với tính cách xưa nay của cậu ta, nhất định sẽ không để xảy ra tình huống này.
Chắc chắn là có chuyện bất trắc ngoài dự liệu của chúng ta.
Tốt nhất là phải nhanh chóng tìm được trong vòng hai mươi bốn giờ.
Nếu không, e rằng cậu ấy thật sự sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng…”Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài nghe thấy câu này thì tay khựng lại trên cửa, không đẩy cửa đi vào ngay.
Tiếp theo, ngữ điệu của Tần Tư Đình chậm lại rất nhiều: “Trong nước đã có tôi lo liệu rồi, Hạ Mộc Ngôn đã về đến Hải Thành.
Cô ấy xem có vẻ bình tĩnh, Phong Lăng đang ở bên cô ấy.”Sau đó là vài lời dặn dò và nhắn nhủ, mãi đến khi Hạ Mộc Ngôn gõ cửa, Tần Tư Đình mới tắt điện thoại.”Tôi bảo cô đi khám mấy mục, đã có kết quả chưa?” Tần Tư Đình xoay người nhìn Hạ Mộc Ngôn đi vào phòng.
Hạ Mộc Ngôn bảo “rồi”, sau đó đi qua đưa mấy tờ giấy xét nghiệm cho anh ta, đồng thời hỏi: “Chỉ số HCG trên này có nghĩa là gì?”Tần Tư Đình vẫn chưa xem tờ giấy cô nói, lúc nghe Hạ Mộc Ngôn hỏi câu này thì đôi lông mày tuấn tú nhíu lại, anh bỗng rút tờ giấy đó ra đọc, rồi lại ngước lên nhìn Hạ Mộc Ngôn.”Lần trước cô có kinh là khi nào?”
“…”Ở đây cô không thể xem Tần Tư Đình đơn thuần chỉ là bạn thân của Lục Cẩn Phàm được.
Anh ta là bác sĩ, hỏi vấn đề này là chuyện hết sức bình thường.”Có lẽ là một tháng trước.” Vừa trả lời xong câu hỏi này, nét mặt của Hạ Mộc Ngôn bỗng khựng lại.
Lẽ ra cô phải có kinh từ hai ngày trước mới đúng, thế mà lại chậm hai ngày.
Bình thường kinh nguyệt của cô rất đều đặn.”Chỉ số HCG dương tính nghĩa là cô có thai rồi, bà Lục.” Tần Tư Đình nhìn cô, trong mắt chứa ý cười.
Hạ Mộc Ngôn lập tức ngạc nhiên nhìn anh ta: “Hả?”