Chương 480:
“Anh không yên tâm để em trở về Hải Thành một mình. Mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở lại chung cư. Chờ tuần sau anh về, em bảo Phong Lăng thu xếp đồ đạc rồi chờ anh đến đón, nhé?”
Hạ Mộc Ngôn không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Vâng.”
“Em ngoan ngoãn một chút, bảo Phong Lăng đi theo em. Mấy ngày tới, anh không ở trong nước, đừng để anh lo lắng.” Ngón tay Lục Cẩn Phàm thon dài, khớp xương rõ ràng, anh vuốt lên mái tóc cô, nhỏ giọng trầm thấp: “Khoảng thời gian anh không ở đây, em đừng tiếp xúc với những người trong ký túc xá, cũng không cần để ý đến những kẻ không liên quan, yên tâm chờ anh trở về.”
Hạ Mộc Ngôn nghe lời, gật đầu.
Đột nhiên cô cảm thấy hôm nay Lục Cẩn Phàm dặn dò nhiều hơn thường ngày.
“Lần này anh phải đi đâu? Mỹ? Hay Nhật Bản?” Cô thuận miệng hỏi.
Anh sờ đầu cô, dịu dàng nhỏ giọng dặn dò: “Chờ anh trở về sẽ mua đặc sản cho em. Đến lúc đó, em sẽ biết.”
***
Mấy ngày sau, Hạ Mộc Ngôn nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Văn.
Kể từ khi Hạ Mộng Nhiên mất tích đến nay đã hơn mười ngày. Giọng Hạ Hoằng Văn dường như đã yếu và già đi rất nhiều, nghe thì có vẻ tinh thần không sa sút mấy, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn biết gần đây ông ăn ngủ không ngon.
Chẳng qua hôm nay là ngày giỗ của mẹ Hạ Mộc Ngôn. Quá khứ đã trôi qua nhiều năm, bi thương khi ấy cũng bị thời gian vùi lấp, Hạ Mộc Ngôn đang theo thói quen nhìn ngắm bầu trời thật lâu thì kết quả lại nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Văn.
“Noãn Noãn, ba biết gần đây con vì chuyện của Mộng Nhiên mà không dám hỏi chuyện ba. Có những chuyện ba vốn định giấu con cả đời, con vĩnh viễn là con gái của ba, ba đã nghĩ sẽ đem theo chuyện đó xuống mồ.”
“Nếu ba không muốn nói thì con sẽ không hỏi.” Hạ Mộc Ngôn đáp: “Con không muốn đi tìm ba ruột hay nhận lại người thân gì cả. Hơn nữa bây giờ chuyện Mộng Nhiên đè nặng trong lòng ba. Ba không cần phải nói với con…”
“Không sao, chuyện đã đến nước này, dù ba cố giấu giếm thì cũng chỉ càng gây thêm tổn thương. Mẹ con đã mất nhiều năm, chuyện năm đó bà ấy dặn ba cũng không thể giấu giếm được nữa. Ba cũng không ngờ Mộng Nhiên lại biết, hơn nữa còn ra tay hãm hại con.” Hạ Hoằng Văn thở dài nặng nề: “Trước khi mẹ con cưới ba, bà ấy đã từng có quá khứ bị cưỡng ép. Bà ấy không thương ba ruột con. Lúc đó ba chỉ là một thanh niên bất chấp tất cả vì tình yêu, dù biết mẹ con đã mang thai nhưng ba vẫn chấp nhận cưới bà ấy. Ba đã hứa sẽ đối xử với con như con ruột của mình. Noãn Noãn, ba đã nhìn con trưởng thành, tình cảm này không hề khác biệt tình cảm giữa ba và Mộng Nhiên. Con có hiểu không?”
“Con hiểu mà ba.” Hạ Mộc Ngôn không ngờ sau nhiều ngày im lặng, cuối cùng Hạ Hoằng Văn vẫn kể sự thật cho cô nghe. Bây giờ, những gì đè nặng trong lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít ra cô không còn là người duy nhất chẳng hề hay biết gì.
“Về chuyện ba ruột của con là ai, có lẽ cả đời này con cũng không có dịp gặp lại ông ta. Cho dù có gặp, chỉ e rằng ông ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của con. Ba không định kể lại quá nhiều chuyện cũ năm xưa, dù sao đây đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, là ân oán khi mẹ con còn sống, không liên quan gì đến con. Noãn Noãn, ngoài việc không chung dòng máu, quan hệ giữa ba và con sẽ chẳng khác năm xưa. Hiện giờ Mộng Nhiên chưa rõ sống chết, ba hi vọng sau khi con trở về Hải Thành, con vẫn sẽ xem đây là nhà mình. Nhà họ Hạ sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho con.”
Hốc mắt Hạ Mộc Ngôn nóng lên: “Ba, trước giờ con không hề phủ nhận sự tồn tại của người cha như ba. Chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia, con không thay đổi, ba cũng sẽ không thay đổi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạ Hoằng Văn cảm động đến mức giọng nói khàn đi: “Con gái ngoan, ba biết Mộng Nhiên không đúng, quả thật nó đã phạm nhiều sai lầm. Trước giờ ba cũng không hề cố ý thiên vị đứa nào, nhưng bây giờ nó vẫn chưa có tin tức, ít nhiều gì trong lòng ba vẫn bị ảnh hưởng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ba phớt lờ hay ghẻ lạnh con. Con mãi mãi vẫn là đứa con gái mà ba yêu thương nhất.”
“Con biết.” Sống mũi Hạ Mộc Ngôn cay cay, cô nâng tay dụi mũi, cố gắng để âm thanh không quá nghẹn ngào.
Cô biết Hạ Hoằng Văn cố ý chọn ngày hôm nay để nói rõ với cô, không muốn giữa hai cha con có sự ngăn cách quá sâu. Giữa người và người, cái đáng sợ nhất chính là sự im lặng.
Hạ Hoằng Văn lại nói tiếp mấy câu rồi mới tắt máy. Hạ Mộc Ngôn cầm di động, đứng trước cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài thật lâu.
Ba ruột cô là ai… Chẳng lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp lại sao?
Cho dù có gặp, ông ấy cũng chưa chắc biết đến sự tồn tại của cô ư?
Lúc còn trẻ, mẹ cô là một người phụ nữ dịu dàng trầm lặng. Khi đó Hạ Mộc Ngôn còn quá nhỏ, không hiểu hết về quá khứ của mẹ. Nhưng cô thật sự không ngờ, trước khi kết hôn bà lại có một quãng thời gian bị người ta cưỡng ép.