Chương 474:
Đám sinh viên trong lớp Giáo sư Lâm chơi trò kéo co, đội Hạ Mộc Ngôn thắng một trận, sau đó tiếp tục kéo nhau thi chạy trên tấm đệm mát xa chân.
Hạ Mộc Ngôn cởi giày, vừa bước một chân lên tấm mát xa, cô đã bị đau đến nỗi phải rụt chân về.
Đồ chơi này hình như còn đáng sợ hơn đệm Acupressure của mười năm sau, trên đệm được phủ đầy những cục đá nhỏ, lại còn nhọn hoắt!
Tiếng còi của trọng tài bỗng vang lên, Hạ Mộc Ngôn nhịn đau xông lên chạy băng băng, tay xách váy, mặc kệ đau đớn dưới chân.
Khi cách điểm cuối cùng khoảng sáu mươi mét, Hạ Mộc Ngôn đã đau gần chết, khó khăn lắm cô mới có thể chạy về đích. Trong trò chơi này, năm người một tổ, Hạ Mộc Ngôn đứng hạng hai.
Đến đích, Hạ Mộc Ngôn chợt hẫng chân, bổ nhào về phía trước, không ngờ lại nhào vào một khuôn ngực.
Cô ngẩng đầu lên, là Lục Cẩn Phàm.
Vừa rồi cô chơi quá hăng, không chú ý anh đã thoát khỏi vòng vây của lãnh đạo trường đến đây từ lúc nào.
Giờ đây, Hạ Mộc Ngôn đã cởi giày ra, chân trần mặc lễ phục, dáng vẻ chẳng ra làm sao cả. Chơi hết nửa ngày, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Hạ Mộc Ngôn cười với anh một cái, mượn anh để lấy thăng bằng. Đồng thời, cô cũng cảm giác được một đám nữ sinh xung quanh đang bắn ánh mắt hâm mộ và ghen tị về phía này.
“Đau lắm à?” Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ đau đến nghiến răng của Hạ Mộc Ngôn. Anh cúi đầu nhìn bàn chân dưới làn váy của cô.
“Không sao, không sao. Đệm này vốn dùng để mát xa huyệt vị dưới bàn chân, lúc chạy thì có đau, nhưng bây giờ xong rồi nên em không còn đau nữa.” Hạ Mộc Ngôn vội mang giày vào.
Cô chơi hết nửa ngày, vừa kéo co, vừa thi chạy, vì vận động nhiều mà nhịp tim tăng nhanh hơn bình thường. Không biết có phải vì vận động nhiều hay vì bị nhiều người nhìn chằm chằm mà mặt cô nóng lên. Cô đứng ngay ngắn bên cạnh anh, không định chơi tiếp nữa. Dù sao cô chơi hai trò là đủ rồi, nếu chơi tiếp không chừng bộ lễ phục này sẽ không Lục được nữa, đúng là nóng chết đi được.
“Này, em khát chưa?” Bạch Vi tinh mắt, lấy qua một ly Champagne và một chai nước suối đưa cho Hạ Mộc Ngôn: “Em uống cái nào?”
Hạ Mộc Ngôn còn chưa nói, Lục Cẩn Phàm đã nhận lấy chai nước suối từ tay Bạch Vi. Anh gật đầu cảm ơn cô, sau đó mở nắp chai ra, nhét vào tay Hạ Mộc Ngôn: “Tối nay em đã uống ba ly Champagne rồi, giờ chỉ có thể uống nước thôi.”
Hạ Mộc Ngôn biết tửu lượng của mình chỉ chịu được tầm ba bốn ly, nếu cô uống nữa không chừng sẽ mất mặt chết. Cô uống một hớp nước, sau đó thở phào một hơi, giơ tay lên quạt trước mặt: “Tuy hội trường có máy điều hòa nhưng bên trong đông người quá, em mới chạy mấy bước mà đã nóng kinh hồn.”
Lục Cẩn Phàm nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì nóng của Hạ Mộc Ngôn thì đôi mắt chợt sẫm lại.
Đám người đứng đối diện đang định nhân cơ hội này nói vài lời với Tổng Giám đốc Lục, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.
Kết quả người còn chưa bước qua, xung quanh còn có mấy sinh viên và lãnh đạo trường vẫn chưa phục hồi lại tinh thần trong không khí của trò chơi thì một giây tiếp theo, mọi người chỉ nghe được một tràng tiếng thét chói tai vang lên. Đến khi quay đầu lại, tất cả đều nhìn thấy vị Tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo trong truyền thuyết của Lục thị đang ôm Hạ Mộc Ngôn trong vòng tay, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Mộc Ngôn không kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy ánh đèn trong hội trường đột nhiên chiếu về phía này. Cô theo bản năng ngước mắt lên nhìn, thấy Lục Cẩn Phàm chắn ngang ánh đèn chói chang trước mắt, ánh sáng vụt tắt, trời đất tối tăm, nhật nguyệt lu mờ.
Tất cả chỉ còn lại cảm giác mềm mại ấm áp trên vành môi.
Đám người xung quanh đột nhiên hét ầm lên, bất kể là sinh viên hay lãnh đạo trường đều bắt đầu dậy sóng.
Cũng không biết người nào bên phía tổ chức khởi xướng, màn hình lớn vốn dùng để giám sát trong hội trường bỗng nhiên chiếu hình ảnh của anh và cô, khiến mọi người nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Hạ Mộc Ngôn bị Lục Cẩn Phàm bất ngờ ôm hôn trên màn hình.
Ai nấy đều nháo nhào cả lên, từng nhóm người kéo đến bao vây bọn họ ở giữa, hơn nữa còn rối rít giơ điện thoại lên chụp lại cảnh tượng ngược đãi đám người độc thân này.
Hạ Mộc Ngôn vốn đang cảm thấy hít thở không thông vì nhiệt độ quá nóng, trong tích tắc mặt cô lại nóng bừng lên. Cô vô thức đẩy vội anh ra, nhưng kết quả lại đẩy không được!
A a a a!
Điên mất rồi!
Ngày thường Lục Cẩn Phàm còn kín đáo hơn cô nữa mà!
Chẳng lẽ anh định vứt bỏ hình tượng lạnh lùng cao ngạo sao?