Chương 470:
“Tôi quan tâm cô là ai làm gì?” Lăng Phi Phi đau đến đỏ mắt, trừng Phong Lăng.
Phong Lăng lạnh lùng nhướng mày: “Tôi là vệ sĩ riêng của bà Lục.”
“Há, tôi biết tỏng loại người như cô chỉ có số làm vệ sĩ mà thôi, có gì hãnh diện mà khoe, còn cái gì vệ sĩ riêng nữa? Ha, gì mà bà Lục…” Lăng Phi Phi đang muốn tiếp tục mắng chửi, nhưng đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch. Thân phận của Phong Lăng, lại còn hai tiếng bà Lục trong miệng cô…
Vệ sĩ riêng?
Bà Lục?
Từ khi Phong Lăng xuất hiện, cô đã âm thầm che chở cho Hạ Mộc Ngôn. Cho dù Hạ Mộc Ngôn xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều có mặt Phong Lăng.
Lăng Phi Phi ngồi bệt dưới đất, ngước mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn. Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn cũng chậm rãi đặt lên người cô ta.
Trong nháy mắt, tất cả cảm giác ngột ngạt khó chịu đều xông lên. Lăng Phi Phi hít một hơi thật sâu, đỏ mắt quát tháo: “Các người nói dối!”
Tại sao Hạ Mộc Ngôn lại có thể là bà Lục!
Nhưng cô ta cẩn thận nghĩ lại, bắt đầu từ lúc Lục Cẩn Phàm xuất hiện, tại nhà chức năng, anh chỉ đích danh vị trí chỗ ngồi của Hạ Mộc Ngôn, còn vì Hạ Mộc Ngôn nên mới đến căn tin Đại học T. Sau nữa anh lại vì Hạ Mộc Ngôn ăn cá quá mặn mà lập tức đẩy chai nước qua cho cô. Động tác ấy vô cùng trôi chảy tự nhiên, cộng thêm cả những chuyện sau này…
Ánh mắt Lăng Phi Phi nhìn về phía Phong Lăng, mong tìm được đáp án chính xác. Phong Lăng lạnh mắt nhìn thẳng vào cô ta giống như nhìn chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Cô ta lại đảo mắt nhìn về phía Bạch Vi từ đầu đến cuối đều ngồi yên trên giường, không hề xen vào. Bình thường Bạch Vi là người sáng suốt nhất, nhất định cô ấy cũng cho rằng Hạ Mộc Ngôn đang nói dối.
Bạch Vi thấy ánh mắt của Lăng Phi Phi thì cuối cùng mới mở miệng nói một câu: “Tôi không rõ quan hệ giữa Hạ Mộc Ngôn và Tổng Giám đốc Lục, nhưng từ sau chuyện lần trước ở trung tâm mua sắm nhà họ Hạ, cô nên nhận ra Hạ Mộc Ngôn là thiên kim của Hạ thị ở Hải Thành rồi. Thế mà cô vẫn cố đâm đầu vào ngõ cụt, một mực không chịu tin.”
Sấm sét giữa trời quang.
Lăng Phi Phi ngồi bệt xuống đất bất động, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Mộc Ngôn thật lâu. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào người mà mình vẫn tự cho là quản lý của một phòng giao dịch nhỏ.
Hạ Mộc Ngôn hơi nghiêng đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, có phần lười nhác: “Tôi nói này cô Lăng, trước giờ cô vẫn luôn khinh thường người khác, thôi thì tôi cũng cố gắng nhường nhịn bản tính kênh kiệu của cô. Tôi đã ở đây hơn hai tháng, nhưng chưa từng chèn ép cô lần nào. Tuy nhiên bây giờ đã gần hết ba tháng, sắp mỗi người mỗi ngả, không ngờ cô vẫn muốn chĩa mũi dùi về phía tôi. Chỉ với những lời nói vô căn cứ cùng những bức ảnh này, tôi đã có thể kiện cô rồi.”
Lăng Phi Phi tức giận, máu dồn lên não: “Cô… Tôi mặc kệ cô là kẻ thứ ba hay là thiên kim giả mạo, cô sai vệ sĩ đánh bạn cùng phòng là cô không đúng rồi! Cô muốn tố cáo tôi hả, được, vậy chúng ta cùng nhau tố cáo đi! Cô đừng hòng bắt chẹt được tôi!”
“Cô có cái gì để tôi bắt chẹt sao? Cho dù tôi có sai vệ sĩ đánh cô thì trước đó, tôi cũng đã nói lý lẽ với cô rồi. Còn cô? Bức ảnh này là tôi bảo cô chụp, hay là tôi bảo cô theo dõi tôi? Chỉ mới xuống xe, ăn một bữa cơm cũng khiến cô biên soạn ra cả đống chuyện trời ơi đất hỡi, trí tưởng tượng phong phú quá nhỉ! Ban đầu tôi không hề nhắm vào cô, tự cao tự đại khinh thường người khác là do tính cách cô có vấn đề, tôi không muốn phí sức mà chỉnh đốn tính cách của cô. Hơn hai tháng qua, ngoại trừ kêu la mấy chuyện vớ vẩn thiếu não ra, cô còn đăng ảnh lên mạng phao tin đồn nhảm. Tôi đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần, chuyện đến ngày hôm nay là do cô tự chuốc lấy, hiểu chưa?”
Hạ Mộc Ngôn ngưng vài giây, đường cong bên khóe môi càng lớn: “Hơn nữa, mồm luôn bảo tôi chen chân vào hôn nhân của Lục Cẩn Phàm, thế mà tôi là ai, cô cũng không biết. Chuyện này chẳng phải nực cười quá sao?”
Lăng Phi Phi run rẩy khóe môi, nhìn ánh mắt lãnh đạm của Hạ Mộc Ngôn thì lại nghĩ đến một người có bắc tám sào cũng không liên quan đến ngành Giáo dục như Lục Cẩn Phàm lại đến Đại học T để làm gì. Rốt cuộc dường như cô ta đã hiểu ra được.
Lăng Phi Phi cắn môi dưới đến trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể đỏ mắt, ấm ức ngồi thu mình trong góc phòng.
Cô ta muốn hét lên rằng mình không tin Hạ Mộc Ngôn là vợ của Tổng Giám đốc Lục, nhưng không tài nào mở miệng nổi.
Phong Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt hả hê, cầm thẻ nhớ lên, ném cho Hạ Mộc Ngôn.
“Cô nói những bức ảnh này có bản sao dự phòng đúng không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi: “Vậy tôi và Phong Lăng sẽ không khách sáo với máy tính và các đồ dùng điện tử khác của cô nhé.”
“Không có bản sao, bản sao duy nhất chính là chiếc thẻ nhớ này…” Lăng Phi Phi nghẹn ngào đáp, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hạ Mộc Ngôn.