Chương 467:
Hậu quả của việc cạn kiệt sức lực chính là đến trưa Hạ Mộc Ngôn mới rời giường nổi.
Trong phòng bếp vẫn còn bữa sáng mà Lục Cẩn Phàm đã giúp cô hâm nóng trước khi đi, chỉ cần cô dậy là có thể ăn ngay.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn rửa mặt thì lấy bữa sáng ra, ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa cảm giác đôi chân và vùng giữa hai đùi run rẩy.
Tại sao sáng sớm hôm nay cô lại có gan khiêu khích anh thế?
Rõ ràng cô biết hôm nay anh trở về Hải Thành, chắc chắn sẽ nghĩ cách ăn cô sạch sẽ cả trong lẫn ngoài. Chuyện sáng hôm nay đúng là cô tự chui đầu vào rọ mà!
Vốn Lục Cẩn Phàm cố ý dụ dỗ cô, không ngờ cô thật sự để anh thừa nước đục thả câu.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn ăn xong, cô đứng dậy mang bát đũa về phòng bếp. Nhưng vừa mới mở máy rửa chén ra, cô chợt nghe thấy tiếng điện thoại đặt trên bàn ăn reo vang.
Cô vội vàng rửa tay, lau sạch rồi mới ra ngoài cầm điện thoại lên. Khi thấy là số của Phong Lăng gọi đến, cô lập tức bắt máy.
Nửa tiếng sau, Hạ Mộc Ngôn đi xuống lầu.
Phong Lăng đã đợi cô sẵn bên dưới.
“Bà Lục.” Phong Lăng đứng bên cạnh cô: “Hôm nay ông Lục trở về sao?”
“Ừ.”
“Vâng, vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tiếp tục đến Đại học T cùng với cô.”
“Vết thương trên cánh tay cô đã lành chưa?”
“Vết thương đã ổn rồi, không sao. Nếu như tôi có bất kỳ vấn đề gì, chắc chắn ông Lục sẽ không yên tâm để tôi tiếp tục ở lại bên cạnh cô.”
Lúc hai người đi trên đường trở về Đại học T, Hạ Mộc Ngôn vờ như lơ đãng hỏi: “Lần trước tôi phát hiện cô lại cắt tóc. Lúc trước tóc cô dài ra trông đẹp hơn, nhưng sao bỗng nhiên lại cắt ngắn? Ai không biết còn tưởng rằng bên cạnh tôi không phải nữ vệ sĩ mà là một anh chàng trắng trẻo đẹp trai đấy.”
“Vậy chẳng phải càng đúng ý Lục tổng sao? Để mọi người đều thấy bên cạnh cô có một anh chàng đẹp trai đi theo, thế là chẳng ai dám có ý gì với cô nữa.” Phong Lăng cười khẽ.
“… Cô không nói thì thôi, vừa nói đã khiến tôi sực nghĩ ra. Hẳn anh ấy có suy nghĩ đó nên mới sắp xếp cô ở bên cạnh tôi.” Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn khẽ cong lên.
“Nếu không cô cho rằng tại sao ông Lục lại cho phép tôi hộ tống cô đến thành phố T?” Phong Lăng nhướng mày.
“…”
Quả nhiên Lục Cẩn Phàm là một người đàn ông mưu tính thâm sâu!
***
Đêm đến, Hạ Mộc Ngôn từ trường trở về chung cư. Đây là buổi chiều đầu tiên Lục Cẩn Phàm trở về Hải Thành. Anh đã ở đây hơn nửa tháng, giờ đột nhiên không thấy nữa, khiến cô có cảm thấy không quen.
Phòng bếp trống trải, không còn bóng dáng boss Lục trở về nhà đúng giờ nấu bữa tối cho cô, cũng không có bóng anh ngồi trên sofa ôm cô theo thói quen. Ngay cả chiếc giường cũng trở nên vắng vẻ.
Tất cả chỉ còn lại chiếc dao cạo râu đặt ngay ngắn chỉnh tề trong ngăn kéo của phòng tắm, giống như đang đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.
Mới buổi tối đầu tiên mà cô đã bắt đầu nhớ anh, thế này làm sao được!
Nhưng chưa tới hai ngày sau, Hạ Mộc Ngôn đã bị xe Thịnh Dịch Hàn chặn lại trước cổng trường Đại học T.
Phong Lăng vừa thấy xe anh ta xuất hiện thì đã lập tức kéo Hạ Mộc Ngôn ra sau giữ khoảng cách, rồi nhìn khuôn mặt người đàn ông trong xe bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
“Xa lạ thế?” Thịnh Dịch Hàn ngồi trong xe, quét mắt sang hai người các cô, sau đó mới dừng lại trên khuôn mặt bình thản của Hạ Mộc Ngôn, “Vệ sĩ Lục Cẩn Phàm sắp xếp bên cạnh em đúng là trung thành tận tâm nhỉ.”
Hạ Mộc Ngôn không tỏ thái độ, nhìn anh ta: “Nhà họ Thịnh các người bây giờ rảnh rỗi lắm à? Không có việc gì là chạy đến thành phố T gây chướng mắt người ta hả? Không phải lúc trước anh mang Hạ Mộng Nhiên đi sao? Bây giờ cô ta mất tích, anh không thể giả vờ quan tâm thương cảm một chút à, tới chỗ tôi làm gì?”
Nghe rõ ý chế nhạo trong lời nói của cô, Thịnh Dịch Hàn lạnh nhạt mở miệng: “Hạ Mộc Ngôn.”
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy anh ta gọi thì nhíu mày: “Phiền anh gọi tôi là cô Hạ, hoặc là bà Lục. Tôi với anh không thân quen.”