Tuy Hạ Hoằng Văn muốn uống rượu, nhưng đứa nhỏ Hạ Mộc Ngôn này từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm mình như vậy.
Ông chép miệng: “Trước đến giờ ba đều thích uống rượu, con lại còn muốn quản!”
“Sức khỏe của mình thế nào bản thân ba còn không rõ sao? Đáng ra ba có thể sống đến một trăm tuổi, nay nhất định phải vì vài hớp rượu này mà vô duyên vô cớ sống ít đi vài chục năm, ba vui sao?” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày nói: “Cái gì mà uống thuốc bồi bổ tráng kiện? Con thấy ba uống ít vài ngụm rượu thì tốt hơn đấy!”
“Được được được, đứa con gái này không hiểu chuyện thì thôi, một khi hiểu chuyện rồi thì lại thích lải nhải.” Hạ Hoằng Văn bất đắc dĩ phất tay, ý bảo dì Cầm đang không biết phải làm sao mang rượu đi.
Thẩm Hách Như từ nãy đến giờ không xen được vào đột nhiên cười nói: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn về lần này… thật sự thay đổi quá nhiều…”
Hạ Mộc Ngôn ôn hòa nhìn bà ta: “Dì Thẩm lấy ba con mười mấy năm rồi, thói xấu uống rượu của ba không những dì mặc kệ, mà còn thường xuyên để mấy người người nhà họ Thẩm đưa rượu cho ba. Đây là thật lòng muốn gây khó dễ cho dạ dày của ba con sao?”
“Mộc Ngôn Mộc Ngôn, con hiểu lầm rồi, tính ba con cố chấp thế nào con cũng biết mà, dì khuyên có được đâu…” Mặt của Thẩm Hách Như vẫn giữ ý cười, rõ ràng có vài phần kiêng dè Hạ Mộc Ngôn của hiện tại.
Hơn nữa, vừa rồi Hạ Mộc Ngôn còn cố ý nhắc tới người mẹ ruột đã chết mười mấy năm. Lời nói dường như không nghe ra được ý tứ sắc bén, nhưng khiến bà ta tự cảm thấy khó chịu!
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng bĩu môi: “Phải rồi, dì không khuyên ba uống ít rượu đi, mà lại khuyên ba uống thêm thuốc phải không? Con nhớ cả nhà dì Thẩm là đều là thầy thuốc mà, dì hiểu rõ nhất chính là chuyện uống thuốc nhiều không có lợi cho sức khỏe.”
Trong nháy mắt, Thẩm Hách Như có vẻ như không nén được giận.
Hạ Mộc Ngôn này quả nhiên thật quái lạ!
Trước kia, cho dù Hạ Mộc Ngôn không thích mẹ kế, nhưng cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Hạ Hoằng Văn. Cô ở nhà tới lui một mình, cũng sẽ không nói cạnh nói khóe bà ta như vậy.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi, Mộc Ngôn Mộc Ngôn đừng cãi với dì Thẩm nữa.” Hạ Hoằng Văn nhìn bàn ăn không có chai rượu, cố kiềm chế ý định gọi dì Cầm mang rượu ra, mà chỉ cầm đũa lên.
Trước kia Hạ Mộc Ngôn ở nhà, có tranh cãi thì chủ yếu cũng là giữa ông với đứa nhỏ này. Bình thường Hạ Mộc Ngôn chưa bao giờ để mắt tới Thẩm Hách Như.
Lần này Hạ Mộc Ngôn lại đột nhiên bắt đầu đối đầu với Thẩm Hách Như, Hạ Hoằng Văn thật sự không chịu được màn đấu khẩu giữa phụ nữ trong nhà này.
Thẩm Hách Như cười nói: “Phải phải, mấy lời này của Mộc Ngôn Mộc Ngôn ẩn chứa quá nhiều châm chọc, trong một lúc tôi chưa phản ứng kịp. Con vẫn luôn trực tiếp như thế, nói chuyện không kiêng nể ai, tôi quen rồi.”
“Ba, là con đang dặn dò dì Thẩm quan tâm đến sức khỏe của ba nhiều hơn, sao lại là tranh cãi? Không phải con vì sức khỏe của ba hay sao?” Hạ Mộc Ngôn tỏ ra thành khẩn nhìn ông: “Con quan tâm vài câu ba không vui à?”
Khóe miệng Hạ Hoằng Văn hơi run: “Được rồi, đều là lỗi của ba, sau này ba sẽ uống ít rượu lại.”
Thấy hai cha con người ta nói chuyện kẻ tung người hứng, Thẩm Hách Như thật sự tức giận, tay dưới bàn bóp chặt vài cái.
Vốn muốn mượn cơ hội để Hạ Hoằng Văn dạy dỗ Hạ Mộc Ngôn vài câu, nhưng Hạ Mộc Ngôn này lại càng lúc càng thâm sâu khó lường, nói chuyện luôn có thể lướt qua điểm mâu thuẫn. Thế mà rốt cuộc lại khiến Hạ Hoằng Văn hiếm khi bỏ Lục thể diện mà xuống nước với con gái.
“Lão Hạ, Mộc Ngôn Mộc Ngôn nói đúng, ông tốt nhất nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Mấy thứ như rượu này nọ, có thể uống ít thì uống ít một chút.” Thẩm Hách Như lập tức thay đổi vẻ mặt suýt nữa không nhịn được cơn giận thành khuôn mặt tươi cười, dịu dàng mà nói.
Hạ Mộc Ngôn ngoài cười mà trong không cười nhìn bà ta một cái.
Xem ra Thẩm Hách Như này cũng là người biết nhịn. Cũng đúng, bà ta ở nhà họ Hạ thức thời nhẫn nhịn mười mấy năm, mục đích cuối cùng không phải là gom hết tiền của nhà họ Hạ vào túi bà ta sao?
Nghĩ tới nét mặt của ba ôm hận chết trong bệnh viện ở kiếp trước, Hạ Mộc Ngôn đột nhiên nhấc chân dưới bàn ăn, đá mạnh vào bắp chân của Thẩm Hách Như một cái.
Muốn giả vờ bình tĩnh cho qua chuyện thuốc bổ hay sao? Cô không thể để bà ta bình tĩnh được!
“A!” Thẩm Hách Như không phòng bị, xương bắp chân bỗng nhiên đau thấu trời. Bà ta không chịu nổi kêu lên một tiếng.
“Bà làm gì đấy? Ăn một bữa cơm cũng không yên được à? Lớn tuổi như vậy gào khóc trên bàn ăn còn thể thống gì nữa!” Sắc mặt Hạ Hoằng Văn khó coi, ông tức giận nói.
Thẩm Hách Như không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại cho bà ta một cú như vậy, ấm ức nói: “Vừa rồi hình như Hạ Mộc Ngôn đá tôi dưới bàn, không biết có cố ý hay không, tôi đau nên mới…”
“Con đá dì khi nào?” Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn vô tội, rồi nhìn sang Hạ Hoằng Văn đang tức giận: “Ba, con không có.”
“Rõ ràng con đá dì! Hai mươi tuổi đầu rồi, còn làm chuyện trẻ con như vậy! Tất cả mọi người đều ngồi đây, chẳng lẽ dì vu oan cho con?” May là Thẩm Hách Như kiềm chế được, xương chân đau như thế này, bà ta suýt chút nữa đã không chịu nổi. Hơn nữa Hạ Mộc Ngôn chắc chắc cố ý, đá vào phía trước xương bắp chân dễ bị đau nhất.
Hạ Hoằng Văn nhìn xuống phía dưới, thấy chân của Hạ Mộc Ngôn vẫn đặt ngay ngắn trước ghế của mình.