Chương 436:
Mẹ anh là người như thế nào? Người có thể sống cả đời bên cạnh Chủ tịch Lục, lại được ông nội yêu mến, nhất định là một phụ nữ có EQrất cao đúng không?” Lục Cẩn Phàm nhíu mày, cười như không cười nói: “Chẳng phải ông nội thích em nhất sao?”
“Lần trước nghe ông nội nhắc đến mẹ anh thì có vẻ ông rất thưởng thức và yêu mến.
Em chưa được gặp mẹ, vừa rồi nghe thấy anh nói mẹ thích tìm hiểu phương pháp dưỡng sinh nên mới tò mò hỏi thôi.” Hạ Mộc Ngôn đan ngón tay
mình vào giữa các ngón tay anh, năm ngón tay đan nhau nắm lại, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Nét mặt anh rất bình thản, không chút do dự: “Bà quả thật là một người mẹ rất tốt.
Chỉ có điều anh rời Mỹ quá lâu, thời gian ở bên cạnh bà cũng rất ít.
Sau này lớn lên anh lại càng ít khi gần gũi.”
“Vậy…
liệu bà có thích em không?”
“Thích.” Lục Cẩn Phàm vuốt tóc cô: “Tính cách mẹ anh rất phóng khoáng, nếu không thì cũng sẽ không chịu được ba anh đến mấy chục năm nay.” Lục Cẩn Phàm vừa nói vừa vén chăn lên đắp lên cho cả hai người: “Anh quan tâm đến em nhiều như vậy, nhất định mẹ anh sẽ rất yêu quý em.
Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi.” Hạ Mộc Ngôn hất cẳm lên ra vẻ ngạo mạn: “Anh quan tâm em nhiều vậy sao?”
“Ừ, rất nhiều.” Nụ cười vui vẻ bên khóe môi Hạ Mộc Ngôn sâu hơn.
Cô lại nằm dựa vào ngực anh một lúc, ánh mắt trong veo dưới ánh đèn: “Vậy anh thích gì nhất ở em?” Tay Lục Cẩn Phàm khựng lại trên cánh tay cô.
Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng mơn trớn mang lại từng cái vuốt ve dịu dàng tinh tế.
“Kiếm cớ để anh khen em phải không? Hơn nửa đêm rồi mà em không thấy xấu hổ hả?” Lục Cẩn Phàm bật cười, hôn môi có một cái: “Hôm trước gặp bạn cùng phòng của em, anh đã hào phóng khen em vài câu, ăn ngọt quen
miệng rồi giờ không thỏa mãn hả?” Hạ Mộc Ngôn lập tức dụi vào ngực anh: “Trước kia em chưa bao giờ được anh khen quá lời, bây giờ muốn nghe có được không?” Anh nhìn cô vừa nói vừa dụi vào ngực mình như làm nũng liền cúi đầu hôn xuống: “Có lẽ đời này anh đã được định trước sẽ thua dưới tay em.
Nhìn thấy em làm nũng là đã mềm lòng rồi.” ô, vậy xem ra sau này có thật sự phải chăm làm nũng mới được.
Nếu không phải vì tiểu biệt thẳng tân hôn, nếu không phải vìmới làm lành, thì Hạ Mộc Ngôn sẽ không nhõng nhẽo như vậy.
Cuối cùng anh mân mê mặt cô, khẽ cười: “Đại loại là nhìn thấy em thì muốn hôn, mọi lúc mọi nơi.” Hạ Mộc Ngôn trợn mắt lên: “Anh còn hôn ít lắm sao?”
“Ừ, không ít, nhưng vẫn hôn chưa đủ.”
Anh đang nói lại cúi xuống hôn lên môi cô.
Hạ Mộc Ngôn hôn lại anh, đến khi hơi thở dồn dập mới vội vàng xin ngừng: “Sáng mai em có bài kiểm tra phân loại, mà bài kiểm tra này không thể vắng mặt được.
Em cần nghỉ ngơi giữ sức, để em ngủ sớm chút đi.”
“Được.” Hạ Mộc Ngôn chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn tựa vào lòng anh, yên tĩnh mà ấm áp.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô nhóc nằm trong lòng, ngón tay lùa vào mơn trớn tóc cô, cuối cùng dừng lại ở vành tai, nhẹ nhàng mân mê.
Yêu cô vì cái gì? Năm xưa Tẩn Tư Đình từng nói, lần đầu tiên nhìn Thời Niệm Ca, anh đã biết cả đời này sẽ có duyên nợ với nhau cho đến chết mới thôi.
Còn Lục Cẩn Phàm đối với Hạ Mộc Ngôn, sợ là không chỉ đơn giản đến chết mới thôi như vậy.
Một đêm khuya ở con sông tại Los Angeles nhiều năm trước, anh được cô nhóc mười mấy tuổi liều mạng kéo lên bờ.
Khi cô thiếu nữ vụng về hô hấp nhân tạo cho anh thì anh đã biết cả đời này nhất định sẽ mắc nợ cô.
Lúc đó anh đang bị thương nặng mà hôn mê, nghe thấy cô vừa hô hấp nhân tạo vừa lẩm bẩm rất khẽ: “Anh đừng có chết đấy.