Chương 422:
Bạch Vi thấy hành động lén lút của Lăng Phi Phi thì dời mắt về phía cô ta.
Đúng lúc đó, cô cũng chú ý đến tình cảnh phía màn sân khấu đang bị kéo xuống.
“Này, Hạ Mộc Ngôn.” Bạch Vi nhỏ giọng gọi Hạ Mộc Ngôn, gõ nhẹ lên cánh tay cô một cái.
Hạ Mộc Ngôn: “Sao vậy?”
“Nhìn phía sau kìa.” Bạch Vi nhỏ giọng nói.
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, vừa quay đầu lại đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
“Mấy hôm nay, cô ta vừa kêu réo mất đồng hồ, vừa làm mấy chuyện linh tinh, rõ ràng đang toàn tỉnh hãm hại em và Phong Lăng.
Hôm nay Phong Lăng không đến, chỉ e rằng cô ta thừa dịp lãnh đạo trường đang ở đây mà chạy đến nói xấu em.
Con người cô ta đúng là chẳng đáng tin, cứ hứng lên là đi hắt nước bẩn lên người khác.
Chúng ta đi thôi, qua đó xem sao.” Bạch Vi kéo tay Hạ Mộc Ngôn, cũng xoay người quay lại.
Hạ Mộc Ngôn chẳng thèm để ý, những thủ đoạn thiểu năng nho nhỏ của Lăng Phi Phi không đáng để có quan tâm.
Nhưng khi nhìn thấy Lăng Phi Phi bước về phía Lục Cẩn Phàm, cô cũng không từ chối mà đi cùng Bạch Vi.
Đến trước màn sân khấu, Lăng Phi Phi nhìn thấy Bạch Vi và Hạ Mộc Ngôn bước đến thì nhất thời bất mãn, không vừa mắt liếc xéo hai người một cái, thấp giọng chất vấn: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Cô làm cái gì, chúng tôi làm cái đó.
Chân trên người chúng tôi, chẳng lẽ không cho phép chúng tôi đến đây?” Bạch Vi đá xoáy lại.
Lăng Phi Phi: “…” Mặt mày cô ta khó chịu, nhìn Lục Cẩn Phàm đang ở bên trong.
Màn sân khấu và màn hình đã bị tháo xuống hoàn toàn.
Còn đám sinh viên, một số đã ra ngoài, một số vẫn xếp hàng chờ ra.
Dưới sân khấu chỉ còn ba người Hạ Mộc Ngôn, Bạch Vi, Lăng Phi Phi đứng đấy, bộ dạng lén lén lút lút đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của lãnh đạo trường.
“Sao mấy người các em còn chưa đi, đứng đây nhìn cái gì?” Lãnh đạo trường không hài lòng, quay đầu nhìn bọn họ, mở miệng đuổi người: “Các em mau đi nhanh đi, đừng có đứng đây nhìn lén!”
Lăng Phi Phi vội mở miệng: “Chủ nhiệm, những lời Tổng Giám đốc Lục vừa nói khiến chúng em nảy sinh nghi vấn, muốn thảo luận cùng ngài ấy…” Vốn định nói là ’em, kết quả Lăng Phi Phi lại chuyển thành chúng em, khéo léo san sẻ cơ hội bị ăn mắng cho Hạ Mộc Ngôn và Bạch Vi.
Bạch Vi âm thầm liếc mắt.
Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm nhướng mày.
Lục Cẩn Phàm nhìn đã thấy bóng dáng Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh, đôi mắt anh vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, xoay người hỏi: “Muốn thảo luận cái gì?” Lăng Phi Phi không ngờ sau khi Tổng Giám đốc Lục nghe thấy lời này của cô ta lại thật sự chú ý đến.
Cô ta hưng phấn không thôi, mặc kệ cái nhìn trân trối của lãnh đạo trường, bước nhanh qua: “Xin chào Lục tổng, em là sinh viên khoa Quản trị kinh doanh của Giáo sư Lâm.
Tên em là Lăng Phi Phi, gia đình em là ngân hàng Lăng thị…” Sau khi nghe cô ta xưng tên, Lục Cẩn Phàm cũng chỉ nhìn về phía hai người không hề bước đến.
Thấy Tổng Giám đốc Lục nhìn hai người bọn họ, Lăng Phi Phi vô cùng bực bội, nhưng vẫn giả bộ tươi cười, giới thiệu: “Đây là hai bạn học cùng lớp, ở chung ký túc xá với em.
Họ đều là sinh viên của Giáo sư Lâm.” Lãnh đạo trường học thấy rõ ràng những nữ sinh này muốn đến đây lằng nhằng nói nhảm, ông ta định bước lên ngăn cản, nhưng đã bị ánh mắt Lục Cẩn Phàm bức lui.
“À? Thì ra đều là học trò của Giáo sư Lâm.” Lục Cẩn Phàm mỉm cười.
Xem ra vừa rồi Tổng Giám đốc Lục chỉ đích danh vị trí Hạ Mộc Ngôn không phải là vì để ý đến nhan sắc của cô.
Chuyện vừa mới xảy ra đây mà đã bây giờ anh đã không nhận ra bọn họ chính là những người ngồi gần Giáo sư Lâm.
Nụ cười trên mặt Lăng Phi Phi càng tươi hơn, cô ta ngọt ngào nói: “Lục tổng, vừa rồi em có vài chỗ không hiểu.
Nếu anh không bận, chi rằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?” Lãnh đạo trường:“…” Bạch Vi:“…” Hạ Mộc Ngôn:“…”