Chương 418:
Mình không có hình chính diện, chỉ có hình một bên mặt thôi.
Nhưng mà mình đã nghiên cứu cặn kẽ mỗi góc nghiêng khuôn mặt rồi, xác thực Tổng Giám đốc Lục đẹp trai 360 độ không góc chết, đẹp đến độ khiến người khác phải nghẹt thở…” Đám người vẫn tiếp tục thì thầm to nhỏ với nhau.
Hạ Mộc Ngôn phóng tầm mắt nhìn các lãnh đạo trường trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ nhạt.
Thật ra có đôi khi thế giới sinh viên thật rất đơn giản.
Tuy rằng không thích người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác dòm ngó, nhưng bây giờ cô lại có loại cảm giác mình đang ngồi giữa một đám người mê mẩn chồng mình.
Ngay cả Bạch Vi lâu nay tác phong trầm ổn, nhưng bây giờ khuôn mặt cũng lộ ra vài phần mong đợi.
Bạch Vi còn vậy, thì đừng nói chi đến Lăng Phi Phi ngồi bên cạnh.
Ánh mắt cô ta giống như muốn xuyên thủng sân khấu để xem thử Tổng Giám đốc Lục trong truyền thuyết đã đến hay chưa.
Thành phố T không thể so với Hải Thành, người nơi này tiếp xúc rất ít với Tập đoàn Lục thị.
Mà cho dù có ở Hải Thành đi nữa thì bọn họ cũng chưa chắc có cơ hội nhìn thấy Lục Cẩn Phàm.
Chỉ là nếu ở đó thì bọn họ sẽ hiểu rõ bối cảnh của Tập đoàn Lục thị nhiều hơn mà thôi.
Tuy số người mê đắm mê đuối Lục Cẩn Phàm rất nhiều, nhưng đa phần các thiếu nữ chưa lập gia đình ở Hải Thành đều hiểu người đàn ông này chỉ có thể mơ ước, chứ không thể nắm trong tay.
Lâu lâu vẫn có vài người kiên trì mơ ước đến anh, gây không ít phiền phức cho Hạ Mộc Ngôn, nhưng cũng chẳng đáng là bao.
Lãnh đạo trường đang đọc diễn văn, mọi người bên dưới cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, bèn lặng lẽ tám chuyện một hồi, không biết khi nào Tổng Giám đốc Lục sẽ ra ngoài.
Bạch Vi nhìn một hồi rồi dời mắt về phía Lăng Phi Phi, thờ ơ hỏi một câu, tựa như tán gẫu: “Cô có tìm được đồng hồ kim cương mà mấy ngày trước bảo mật chưa?”
“Vẫn chưa.” Lăng Phi Phi đáp, ánh mắt như vô thức liếc về phía Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn vẫn thản nhiên lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Bấy giờ Lăng Phi Phi mới vội vàng ngoảnh mặt đi, không nhìn cô nữa.
Cô ta có cảm giác lần nào cũng bị khí thế lãnh đạm thờ ơ của Hạ Mộc Ngôn trấn áp.
M* nó, đúng là gặp quỷ mà!
Đột nhiên lúc này, đèn trong nhà thể dục tối xuống, lãnh đạo trường đứng trên đài đọc lời mở đầu, ngữ điệu hết sức long trọng, kêu gọi mọi người hoan nghênh hiệu trưởng danh dự.
Sau một loạt tiếng vỗ tay vang như sấm nổ là một khoảng lặng, không một ai dám phát ra âm thanh nào.
Rõ ràng là chồng mình, nhưng ở trong bầu không khí này, bỗng nhiên Hạ Mộc Ngôn có cảm giác khẩn trương lây.
Lần đầu tiên cố nhìn thấy Lục Cẩn Phàm trong hoàn cảnh này, không biết hôm nay anh sẽ sắm vai người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng như thế nào.
Cuối cùng, khi bóng dáng Lục Cẩn Phàm xuất hiện trên sân khấu, các cô gái bên dưới chợt hít sâu một hơi.
Dưới lời mời thịnh tình của lãnh đạo trường, anh bước lên bục phát biểu bên phải sân khấu.
Phía trước nơi anh đứng là bục phát biểu, phía sau là màn hình chiếu với phông nền màu xanh da trời có mây trắng trôi lững lờ, là màu sắc nhận dạng đặc trưng của Đại học T.
Tuy Lục Cẩn Phàm mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng không hề bị hòa lẫn vào màn hình, ngược lại còn vô cùng nổi bật.
Anh không giống như những gì Hạ Mộc Ngôn tưởng tượng.
Cô cứ nghĩ hôm nay anh sẽ mặc một bộ âu phục màu đen hết sức nghiêm túc lạnh lùng, giống như mỗi lần đi dự cuộc họp quan trọng vậy.
Anh sẽ bày ra dáng vẻ lạnh lùng thủ đoạn, sát phạt quyết đoán khiến người khác trở tay không kịp.