Chương 405:
Chai nước suối đã mở nắp được đưa đến trước mặt cô, Lục Cẩn Phàm trầm giọng nói: “Uống đi.” Hạ Mộc Ngôn chần chừ một lúc rồi mới nâng tay lên.
Khi cô cầm chai nước, dường như đầu óc cô còn chưa kịp hồi phục lại thì đã nói như bị ma xui quỷ khiến: “Cảm ơn.”
Sắc mặt anh vốn bình tĩnh không chút dao động, như thể anh chưa từng cãi vã với cô, như thể anh chưa hề mất tích một tháng này.
Nhưng vì một câu hai chữ xa cách không biết vô tình hay cố ý của Hạ Mộc Ngôn mà anh lại trân trối nhìn vào mặt của cô.
“Cảm ơn?” Lục Cẩn Phàm trầm giọng lạnh nhạt, liếc nhìn cô: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”
“Với anh mà.” Thoạt đầu Hạ Mộc Ngôn cầm chai nước không trả lời, sau đó uống một hớp nước lạnh rồi mới bình tĩnh nói thật.
Anh không nói thêm nữa.
Hạ Mộc Ngôn đang định cầm chai nước đi vòng qua người anh ra khỏi phòng bếp thì anh bất ngờ chộp lấy tay cô.
Anh đẩy người phụ nữ đang cẩn thận cầm chai nước sợ đổ, ép vào vách tường đối diện tủ lạnh.
Thấy anh bị chọc tức vì lời nói của mình, Hạ Mộc Ngôn mới tin chắc, thật ra không phải là anh không để ý gì đến chuyện buồn vui của cô như những gì thể hiện ra ngoài.
Hóa ra không phải lúc nào người đàn ông này cũng giữ được bình tĩnh.
Hóa ra anh vẫn là người bình thường, cũng có lúc giận lúc vui.
Cô vẫn bình thản ngước lên nhìn anh: “Anh làm gì vậy? Nam Hành và Phong Lăng vẫn còn ở ngoài kia.”
“Có cho trăm lá gan họ cũng không dám vào đây.” Lục Cẩn Phàm vẫn giữ giọng nói trầm lạnh: “Em nhắc lại cho anh lần nữa, vừa rồi em nói cảm ơn ai? Hạ Mộc Ngôn, anh là gì của em?” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn không dao động, đều đều nói: “Trước kia anh là chồng em, sau một tháng mất liên lạc, em làm sao biết được bây giờ anh là gì của em?” Lục Cẩn Phàm nhướng mày: “Ngoài chuyện khóc lóc ra thì thái độ của em trước và sau khi say rượu cơ bản vẫn giống nhau.
Vậy nên em không định giải thích cho anh biết vì sao em lại lén đi uống rượu hả?”
“Sao em phải giải thích?” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh rất bình thản: “Cái em cần giữ gìn cẩn thận không phải là chuyện uống hay không uống rượu, mà chính là trái tim của em, đúng không?” Cô không nhớ được toàn bộ những gì mình nói khi say rượu, nhưng cũng láng máng nhớ được vài câu.
Dù biết rằng chờ được anh đến thật không dễ dàng gì, dù biết rằng một tháng này có khổ sở biết bao nhiều, nhưng hiện tại cô thật sự không cam tâm.
Mặc dù đúng là trong chuyện này cô cũng có chút sai lầm nhưng bây giờ có thật sự không trưng ra nội bộ mặt tươi cười.
Một tháng bị lạnh nhạt, cô đã tự đặt mình vào hầm băng rồi.
Đáy mắt Lục Cẩn Phàm ánh lên tia vui vẻ.
Nét mặt bướng bỉnh của cô giống như con mèo nhỏ không nghe lời, rõ ràng rất mong ngóng được anh vuốt ve, nhưng lại cố tình xù lông ra vẻ cấm người ta đụng vào mình.
Anh cúi xuống hướng đến môi cô: “Sao? Tỉnh rồi mà vẫn vô lý như vậy à?”
Hạ Mộc Ngôn mới vội vàng quay đi thì anh đã hôn xuống, nhưng chỉ chạm vào rồi rời đi luôn.
Cô đang ngang bướng nhìn anh thì anh thả hai tay đang ẩn vai cô ra, chống vào bức tường sau lưng cô, rồi cúi xuống nhìn cô.
“Còn giận dỗi gì nữa? Một tháng rồi em vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?” Anh đứng dưới ánh đèn phòng bếp, bóng anh phủ xuống mặt cô, che đi gần hết ánh sáng, dáng vẻ như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
“Em nào dám giận cái gì? Mới nổi giận một chút là có thể bị lạnh nhạt đến cả một tháng.
Nếu em tức giận vì một lý do vô lý là anh không nghe điện thoại, thì e là anh sẽ vạch rõ giới hạn với em phải không?” Hạ Mộc Ngôn lạnh lẽo liếc anh: “Anh đừng đứng đây cản đường em, để em đi ra ngoài.” Nói rồi cố định đẩy anh ra.
Nhưng chỉ phí sức, cô có đẩy bao nhiêu cũng không làm anh suy chuyển chút nào.
Ngược lại, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng đắm đuối.
Cô cương quyết tránh né không nhìn anh, cau mày nói: “Phong Lăng còn bị thương.
Bây giờ em không muốn nói bất kỳ điều gì về…”