Lục Bội Lâm vẫn tiếp tục tìm đề tài nói chuyện, nhất quyết không chịu đi. Lúc nhìn thấy có tài liệu đưa đến, bà ta nhanh tay nhanh mắt đi đến trước cửa nhận ngay, sau đó giao lại cho Lục Giai Tuyết.

 

Dưới vẻ mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm, Lục Giai Tuyết nhìn xuống tài liệu trong tay.

 

Chỉ mới nhìn sơ qua, nhưng trong chớp mắt cô ta đã sửng sốt.

 

Đây là… toàn bộ tài liệu bằng tiếng Anh!

 

Hơn nữa còn là tiếng Anh có độ yêu cầu trình độ cao! Cô ta nhìn các thuật ngữ chuyên ngành khó khăn mà hoa cả mắt.

 

“Thất thần gì đó? Mau đưa qua cho anh họ đi!” Lục Bội Lâm ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ta, nhằm để cô ta nắm cơ hội mà thể hiện cho tốt.

 

Lục Giai Tuyết ngập ngừng lúng túng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm, cầm tài liệu đưa đến.

 

Lục Cẩn Phàm không nhận, thờ ơ nói: “Không phải cô muốn chứng minh năng lực của mình sao? Dịch trang đầu tiên tôi nghe thử xem.”

 

“Hả? Trang, trang đầu tiên…” Lục Giai Tuyết lúng túng, ngước mắt lên nhìn anh. Đối diện với đôi mắt không hề có nhiệt độ của Lục Cẩn Phàm, cô ta lập tức run bắn người.

 

Làm sao cô ta có thể dịch được trình độ tiếng Anh khó như vậy…

 

Ngay cả thực tập cô ta còn chưa từng thử qua, huống chi tài liệu như thế này, cô ta nhìn thấy vô cùng lạ lẫm…

 

Bất chợt, một cánh tay trắng nhỏ nhắn duỗi tới, đón lấy tài liệu trong tay cô ta. Lục Giai Tuyết vừa nhìn thấy động tác của Hạ Mộc Ngôn thì định nói gì đó, chỉ là lời đã đến miệng nhưng lại không thể không nuốt xuống.

 

Bản thân cô ta không biết, lẽ nào kẻ thường ngày chơi bời lêu lổng như Hạ Mộc Ngôn lại biết?

 

“Đây là tài liệu gì?” Hạ Mộc Ngôn tùy tiện lật xem rồi đọc lưu loát một đoạn văn tiếng Anh đầu tiên. Hơn nữa cô còn dùng cách dịch ngắn gọn nhưng vô cùng chuẩn mực để tóm tắt nội dung ghi chú trọng điểm. Sau khi đọc xong, cô giương mắt lên nhìn vẻ mặt đã đỏ ửng của Lục Giai Tuyết: “Chẳng lẽ ngay cả những cái này mà cô cũng không biết sao?”

 

Lục Giai Tuyết ngây người. Sao cô ta lại quên, trước đây Hạ Mộc Ngôn đã du học ở nước ngoài nhiều năm!

 

Lục Bội Lâm thấy thế vội vã bước lên, che chắn cho con gái đang đứng chết trân ở sau lưng. Mặt mày bà ta bực bội, nhìn chằm chằm cô: “Giai Tuyết tốt nghiệp đại học trong nước, không rành tiếng Anh chẳng phải cũng là chuyện bình thường sao? Mười mấy tuổi cô đã du học nước ngoài, biết chút tiếng Anh thì có gì hay ho mà đắc chí?”

 

 

“Dù gì tập đoàn Lục thị cũng là công ty đã lên sàn, thường hợp tác với công ty nước ngoài. Thư ký tổng giám đốc mà ngay cả tài liệu đơn giản như vậy cũng không dịch được, lẽ nào chỉ cần ngồi uống trà trước máy tính là cô ta có thể làm thư ký được sao?” Hạ Mộc Ngôn điềm tĩnh hỏi ngược lại.

 

“Giai Tuyết chúng tôi không đảm đương nổi vị trí thư ký tổng giám đốc, lẽ nào một con nhóc hai mươi tuổi còn chưa mọc đủ lông như cô thì được à?” Lục Bội Lâm tức giận nên nói năng lộn xộn: “Vậy chi bằng nói cô ỷ có Cẩn Phàm cưng chiều o bế cho rồi! Nếu không cô cũng không có tư cách để làm!”

 

“Lời cô họ nói quá phiến diện. Vừa rồi chẳng qua cháu chỉ lấy mình làm ví dụ đơn giản mà thôi. Cháu từng du học nước ngoài, nhưng ba cháu cho rằng năng lực cháu không đủ, cho nên sau này vẫn phải sắp xếp cho cháu học khóa bổ túc tài chính trong nước. Đến bây giờ cháu vẫn chậm chạp chưa học xong, chưa chính thức tốt nghiệp. Huống chi, quả thật cháu vẫn còn chưa đủ tuổi. Chắc chắn cháu sẽ không dựa vào thân phận bà Lục để tiến vào công ty. Hơn nữa, Lục thị cũng đâu phải là chỗ mà người không đàng hoàng nào cũng có thể vào được, cô nói có đúng không?”

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn nói lời này thì bật cười khanh khách.

 

Lục Bội Lâm tức giận đến mặt mũi trắng bệch!

 

Cô ta bảo ai là người không đàng hoàng? Lại còn dám bảo con gái cưng của bà ta là người không đàng hoàng cơ đấy!

 

“Cẩn Phàm! Cháu xem rốt cuộc cháu đã cưới thứ gì về nhà họ Lục vậy! Cô ta dám dùng thái độ này để nói chuyện với người lớn kìa!” Lục Bội Lâm tức giận không nhẹ.

 

Vành môi mỏng của Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch lên, ánh mắt không gợn sóng, anh nói: “Lời cô ấy nói chính là lời cháu muốn nói, không có bất kỳ điều gì không đúng.”

 

“Cháu! Cháu…” Ánh mắt Lục Bội Lâm giận dữ: “Cẩn Phàm! Lúc Giai Tuyết còn bé vẫn thường đến nhà họ Lục, cháu vẫn luôn rất quan tâm nó! Thế sao gặp phải loại chuyện thế này thì hết lần này đến lần khác cháu cứ bênh vực người ngoài? Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn đã cho cháu uống thuốc lú gì rồi, nó…”

 

“Ở nhà họ Lục, cháu là chủ, các người là khách. Thay vì nói quan tâm chăm sóc, chi bằng nói đó là đạo đãi khách cơ bản đi.” Anh lạnh nhạt nói.

 

Lời Lục Cẩn Phàm nghe rất thản nhiên, nhưng trong chớp mắt đã xóa sạch mối quan hệ mật thiết giữa bọn họ và nhà họ Lục không còn dấu vết.

 

Mở miệng ngậm miệng đều là nhà họ Lục, nhưng ngoại trừ mang họ Lục ra, bọn họ có chút xíu quan hệ thật sự nào với nhà họ Lục ở Hải Thành không?

 

Đơn giản chẳng qua bọn họ muốn đứng vững gót chân tại Hải Thành, nên không thể không bám víu vào gốc rễ lớn mạnh của nhà họ Lục.

 

“Mẹ, chúng ta nên đi thôi…” Từ chuyện tài liệu, Lục Giai Tuyết đã nhận ra cô ta thật sự khó mà đảm nhận được vị trí thư ký tổng giám đốc. Lúc này vẻ mặt cô ta đã xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể nhỏ tiếng khuyên Lục Bội Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play