Chương 364:

 

Thanh niên bây giờ có thói quen thức khuya, Lăng Phi Phi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lên tiếng: “Giáo sư Lâm nghiệm quá, bình thường buổi tối cũng chẳng cho chúng ta ra ngoài, lại còn sắp xếp bảo vệ canh cửa nữa.

 

Đêm vừa xuống thì nơi này chẳng có lấy một con ruồi bay lọt.

 

Tôi nghi ngờ mình không phải đến đây đi học đầu, mà là đi vào phòng giam thu nhỏ ấy…”

 

“Đây là do Giáo sư Lâm cẩn thận kỹ lưỡng.

 

Người học lớp Quản trị kinh doanh này đều có thân phận, phía sau có gia tộc khổng lồ chống lưng.

 

Nếu người ở đây gặp phải bất trắc, không chỉ Giáo sư Lâm bị mất thanh danh, cả bản thân ông ấy cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm.

 

Vì vậy, xét về tình về lý, việc ông ấy không cho phép chúng ta ra ngoài buổi tối là chấp nhận được.”

 

Lăng Phi Phi “hư” một tiếng: “Nhưng như vậy thì chán quá! Lần đầu tiên tôi tới thành phố T mà chẳng có cơ hội đi dạo xung quanh, thưởng thức món ngon đặc sản ở đây gì cả.

 

Tôi thấy hay là như vậy đi, phòng chúng ta bốn người thay phiên nhau mời khách, thế nào? Thứ Bảy này tôi mời, Chủ nhật là Bạch Vi, thứ Bảy tuần sau là Hạ Mộc Ngôn, Chủ nhật là Phong Lăng.

 

Chỉ có cuối tuần chúng ta mới có thời gian thoải mái thôi!”

 

Lăng Phi Phi dứt lời, trong phòng không hề có ai đáp lại.

 

Cô ta tự cho mình quyền quyết định: “Ai da, vậy tôi xem như các cô đã đồng ý rồi đấy! Cứ thống nhất thế nhé!”

 

Lúc này Bạch Vi lười biếng ngóc đầu lên hỏi: “Tôi thấy cô đến Đại học T chắc chỉ để chơi thôi, chẳng hề đặt tâm tư vào việc học.” Khóe môi Lăng Phi Phi co giật: “Lúc lên lớp tôi cũng rất tập trung nghe giảng đấy.” Vừa nói, Lăng Phi Phi vừa nhìn về phía Phong Lăng: “Cô xem Phong Lăng đi, tâm tư cũng đâu đặt vào việc học.

 

Cả tiết học hôm nay, tôi không thấy cô ta nghe Giáo sư Lâm giảng bài.

 

Vả lại kể từ lúc đến đây, tôi còn chưa thấy cô ấy lấy sách ra học bài.

 

Nếu nói tôi học dở, chẳng phải cô ấy còn tệ hơn tôi sao?” Phong Lăng lãnh đạm liếc cô ta một cái, Lăng Phi Phi vừa chạm phải ánh mắt của cô thì đã vội vã nhìn sang chỗ khác.

 

“Người ta là quán quân võ thuật, còn cô là cái gì?” Bạch Vi chê cười.

 

Lăng Phi Phi im re, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.

 

Khả năng võ thuật của Phong Lăng quả thật khiến người ta chùn bước, cô ta vẫn nên ít chọc vào thì hơn.

 

Bạch Vi từng giữ chức điều hành công ty lớn, nếu đi đấu võ mồm thì cô ta cũng đấu không lại.

 

Ngược lại, Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn giữ vẻ lặng lẽ, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

 

“Hạ Mộc Ngôn, tôi nói cô này, mỗi ngày cô đều học hành chăm chỉ, có cần thiết như vậy không? Chẳng phải chỉ là phòng giao dịch địa ốc nhỏ thôi sao? Có gì hay mà phải phát triển thêm? Cô có học nhiều hơn thì nhân viên cũng chỉ có mấy chục người.

 

Tôi thấy cô đến chỗ Giáo sư Lâm mới là lãng phí thời gian.” Hạ Mộc Ngôn vốn định ngủ, nghe thấy lời này thì cũng không xoay người lại nhìn cô ta, mà chỉ đáp lại: “Phòng giao dịch nhỏ cũng là tổ chức đoàn thể.

 

Cách thức quản lý công ty mấy chục nghìn người và phòng giao dịch mười mấy người chẳng có gì khác nhau.”

 

“Tôi thấy cái cô nên học nhất chính là nghĩ cách ôm bắp đùi người ta, làm người ta vui thì người ta sẽ đầu tư thêm mấy chục triệu, từ từ nâng cao tiêu chuẩn phòng giao dịch mình mới là chuyện quan trọng.

 

Nếu không, một phòng giao dịch nhỏ như vậy thì làm thế nào…” Lúc này, đột nhiên Phong Lăng lạnh lùng quét mắt về phía Lăng Phi Phi: “Cô thích xen vào việc người khác quá nhỉ?” Lăng Phi Phi ngạc nhiên: “Tôi nói Hạ Mộc Ngôn làm việc vớ vẩn, liên quan gì đến cô?”

 

“Nói nhiều!”

 

Phong Lăng vô cảm, trừng mắt với cô ta: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tất cả phải giữ im lặng, biết chưa?”

 

“Cô!”

 

Lăng Phi Phi ngồi bật dậy, trừng mắt với Phong Lăng.

 

Nhưng Phong Lăng chỉ lạnh mặt đeo tai nghe, không thèm nhìn cô ta một cái.

 

Phòng ngủ rất yên tĩnh, không ai để ý cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play