Chương 355:
Giường lớn rộng rãi mềm mại, nhiệt độ trong phòng vừa đủ.
Tuy rằng thành phố T chưa vào đông, nhưng tối nay đã có tiếng gió thổi ù ù.
Sự yên tĩnh hòa lẫn với tiếng gió ngoài cửa sổ đột nhiên tạo nên chút cảm giác an toàn bình lặng.
Hạ Mộc Ngôn chẳng buồn suy nghĩ xem cảm giác an toàn này xuất phát từ căn phòng ấm áp hay xuất phát từ người đàn ông đang ở trong căn hộ này với cô.
Anh đẩy cửa vào, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Đôi chân dài sải từng bước vững chãi, lặng lẽ đi về phía cô.
Hạ Mộc Ngôn đang ngồi trên giường đọc sách, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô bình tĩnh, không còn biểu hiện cáu kỉnh như lúc nãy.
Giọng điệu cổ hờ hững không chút cảm xúc: “Ngày mai em phải trở về Đại học T.” Anh cau mày, lạnh lùng dứt khoát đáp: “Không được.”
“Em chỉ bị va đầu vào tường một chút mà thôi.
Tối qua đến giờ em đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Chương trình học ở đây chỉ có mấy tháng, chậm trễ một ngày thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều kiến thức.” Hạ Mộc Ngôn ôm sách ngồi trên giường nhìn anh: “Em đến thành phố T là để học, không phải để nghỉ phép du lịch.
Nếu chỉ bị trầy xước chút xíu mà em cũng ở nhà dưỡng thương thì em yếu đuối đến mức nào chứ? Nếu đã kiên quyết làm chuyện gì thì em không thể bỏ dở nửa chừng.
Dù sao em cũng đã ở đây nửa tháng, chẳng lẽ bây giờ anh muốn bắt em về Hải Thành sao?”
Tuy rằng giọng nói Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh, nhưng rõ ràng ẩn chứa mấy phần cứng rắn.
Dứt lời, cô thản nhiên tiếp tục cúi đầu lật sách.
Sau khi lật xong một tờ, cô lại bình thản nói tiếp: “Nếu không thì anh đặt vé máy bay về Hải Thành đi, em và anh cùng về.
Em không học nữa, sau khi vết thương lành, mỗi ngày em làm bà chủ giàu có ăn chơi trác táng.
Anh cũng đâu thiếu tiền, cho dù mỗi ngày em cấm thẻ quẹt lung tung, hay mù quáng đầu tư trăm triệu trăm tỷ, sau đó mỗi ngày bù lỗ cả trăm triệu, phá của như vậy, anh vẫn nuôi được em
mà đúng không?”
“Nếu em muốn phá thì cứ phá, anh nuôi được.” Lục Cẩn Phàm không ngại lời châm chọc của cô, ngược lại anh còn khiến cô như có cảm giác vừa đấm vào bông, vừa nghẹn tức, vừa bực bội.
“Ừ.” Hạ Mộc Ngôn cứng rắn nặn ra một tiếng ừ lạnh lùng.
Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn bên mặt vẫn còn sưng đỏ của cô, tuy rằng đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn cần một ngày mới tiêu hết được.
Anh đoạt lấy sách trong tay cô, lúc Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn thì Lục Cẩn Phàm dỗ dành: “Ngoan, em đừng giận, nếu sáng mai trên mặt hết sưng, anh sẽ cho em về Đại học T.” Lúc nói chuyện, anh xoa nhẹ lên mặt cô, nhìn nửa bên sưng đỏ mà đáy mắt xẹt qua một tia lạnh thấu xương.
Hạ Mộc Ngôn xoay mặt đi, không cho anh chạm vào, kéo chăn đắp lên đùi, ra vẻ như muốn nằm xuống: “Vậy em đi ngủ, ngủ nhiều sẽ giúp tiêu sưng.” Nhưng người còn chưa nằm xuống đã bị cánh tay anh kéo lại.
Hạ Mộc Ngôn vừa giãy giụa đã bị anh ôm ngay vào lòng.
“Em muốn nghe cái gì?” Anh ôm cô, không để cô giãy ra.
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên trừng đôi mắt đen thẳm của anh.
“Về những chuyện xảy ra lúc anh ở Mỹ? Hay là về vị hôn thê ở Los Angeles mà em nghe nói? Em nghĩ anh không thành thật với em sao? Hay là anh có nói câu nào chạm đến tranh giới cuối cùng của em, chọc em giận?” Hạ Mộc Ngôn cảm thấy bản thân không có tư cách yêu cầu anh phải kể tất tần tật với cô, huống chi những chuyện đó đều xảy ra trước khi kết hôn.
Cô vẫn hiểu rất rõ hiện tại anh đối xử với cô thế nào.
Trước kia cô từng thề son sắt, nói gì mà cho dù Lục Cẩn Phàm từng có bao nhiêu người phụ nữ, trong mắt cô, tất cả bọn họ đều là kẻ bại tướng.
Nhưng đến lúc đi sâu tìm hiểu, cô phát hiện bản thân mình là người phụ nữ hẹp hòi đến nực cười.