Chương 351:
Lục Cẩn Phàm đi vào từ lúc nào cô cũng không hay, chỉ biết anh nâng tay cô, đặt lên một nụ hôn rất nhẹ rồi khẽ nói: “Chúc mừng Hạ Tiểu Ngôn tròn một tuổi.” Hạ Mộc Ngôn còn chưa phản ứng thì anh đã ôm lấy cô, lại đặt một nụ hôn lên trán cô: “Chúc mừng Hạ Tiểu Ngôn tròn hai tuổi.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
“Chúc mừng Hạ Tiểu Ngôn tròn ba tuổi.”
“Chúc mừng Hạ Tiểu Ngôn tròn bốn tuổi.”
Tay cô, mặt cô, má cô, ấn đường của cô, trán của cô, tại của cô, mọi nơi trên mặt cô bị anh hôn từng cái một.
“Chúc mừng Hạ Tiểu Ngôn tròn hai mươi tuổi.” Cho đến trước khi nói chúc mừng tuổi hai mươi mốt thì nụ hôn của người đàn ông trước mặt lại rơi lên môi cô, không rời.
Anh dán môi lên môi cô, khẽ nói: “Bà Lục tròn 21 tuổi, sinh nhật vui vẻ.” Vừa dứt lời, anh chợt đẩy Hạ Mộc Ngôn còn đang thất thần ép lên vách kính cửa sổ sàn.
Nụ hôn này không nhẹ như chuồn chuồn lướt nước giống những nụ hôn trước, mà dường như đẩy chiếm hữu và xâm lược.
Anh giam cầm cố giữa cửa sổ và ngực anh, càng hôn càng sâu.
Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn lấy lại được tinh thần, vội vàng giơ tay lên đẩy ngực anh ra thì lại bị anh cản lại, môi lưỡi anh đang càn quét lại càng xâm nhập sâu hơn.
Hạ Mộc Ngôn không đẩy được anh ra, trợn tròn mắt, kiên quyết bất ngờ cắn vào môi anh.
Tuy cô cắn không mạnh, nhưng anh vẫn ngừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn muốn nói mình còn chưa hết giận, nhưng thật sự không thốt nên lời.
Còn chưa hết giận thì đã bị cảm động đến suýt khóc, cô còn mặt mũi nào chứ?
Người đàn ông trước mặt nhìn cô đắm đuối.
Nụ cười đọng lại trên đôi mắt đen láy sâu thẳm vô cùng quyến rũ, giống như yêu tinh dùng sắc đẹp nhiễu loạn nhân gian.
Yết hầu anh lên xuống, rồi anh lại cúi xuống phủ lên môi cô.
Anh không hôn sâu mà chỉ ám muội liếm mút từng chút cánh môi cô.
Cuối cùng anh cũng buông tha cho đôi môi của cô.
Anh giữ chặt eo không cho cô nghiêng đầu né tránh, khàn giọng nói: “Tức giận thì cứ tức giận, nhưng sắp qua sinh nhật rồi.
Nếu trước 12h đêm nay mà anh không tổ chức sinh nhật đàng hoàng cho em, thì chẳng phải anh lại gánh thêm một tội danh nữa sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn dáng vẻ hết sức vô tội của anh thì giận dữ đẩy ra: “Em không vô lý như vậy!”
“Đúng rồi.
Hôm nay em rất hiểu chuyện.
Hôm qua anh mới trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, mà hôm nay em đã dám nhốt anh ngoài cửa rồi hả?”
“Đây là vì anh không thành thật với em!”
Hạ Mộc Ngôn cố gắng giật bàn tay đang phủ lên mặt mình xuống.
Rõ ràng cô rất cảm động nhưng vẫn phải kìm nén cơn giận.
Thật sự không diễn tả nổi vẻ mặt của cô bây giờ là gì.
Chắc hẳn cũng có chút nhăn nhó, nhưng cô cũng không thèm giấu đi.
Nhưng cô thật sự không so được với sức lực của anh.
Hạ Mộc Ngôn bị anh dẫn vào phòng, cửa sổ vẫn không đóng lại.
Cô cố gắng đẩy tay anh ra nhưng lại bị anh đặt một con dao vào lòng bàn tay.
Hạ Mộc Ngôn: “…”