Chương 349:
Lục Cẩn Phàm nhìn ra được cảm xúc kích động của cô.
Chẳng qua cô đang nín nhịn không bộc phát ra, nhưng rõ ràng cô muốn ở một mình, không muốn để ý đến anh.
Thậm chí cô còn có vẻ không muốn nói thêm với anh một câu nào nữa.
Hạ Mộc Ngôn đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng.
Nhớ đến con búp bê mặc váy cưới dính máu rồi cả những chuyện nguy hiểm tối hôm qua, cô chỉ hận không thể đào sâu ba tấc đất mà tìm kiếm, lôi ra người phụ nữ bí ẩn kia.
Muốn cướp chồng tôi sao? Tới đây, có bản lĩnh thì đối mặt trực tiếp, cứ nấp đằng sau làm hết chuyện nọ đến chuyện kia là có mục đích gì? Ly gián sao? Hay muốn để cho cô sống không được yên ổn? Hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của cô à? Tưởng cô sẽ sợ sao? Cô biết rõ hiện tại cô cần phải lý trí hơn, nhất định sẽ không đẩy Lục Cẩn Phàm cách xa vào thời điểm này.
Nếu không thì sẽ giống như lời Hạ Điểm từng cảnh cáo, miếng mồi béo này bị tha đi lúc nào mà cô cũng không biết.
Nhưng bây giờ có thật sự rất tức giận!
Giận đến mức không muốn để ý đến anh nữa!
Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Hạ Mộc Ngôn không trả lời, một mình ngồi trên giường ấm ức suy nghĩ.
Tính đi tính lại, miếng mồi này cả người bọc vàng, quá quý giá, quá khó để giữ.
Ai muốn tha đi thì tha đi, cô không cần có được không? Cửa phòng lại bị gõ vài cái, yên tĩnh vài giây, sau đó là tiếng đàn ông bình thản vang lên: “Ngôn Ngôn.” Hạ Mộc Ngôn vẫn nằm lì trên giường, phủ chăn lên mặt, không muốn nghe thấy tiếng của anh nữa.
Lục Cẩn Phàm biết cô khóa trái cửa ở bên trong, tay vặn nắm cửa vô hiệu mà nhỏ giọng nói: “Ngôn Ngôn, mở cửa ra.” Hạ Mộc Ngôn không trả lời, bực bội nằm trong chăn, dùng sự im lặng để đáp lại anh.
Tính tình cô nhóc này nói là làm, Lục Cẩn Phàm không thể để cô tự giam mình trong phòng, vì vậy giọng anh cứng rắn hơn: “Hạ Mộc Ngôn, mở cửa ra!”
Nghe thấy anh cao giọng hơn, Hạ Mộc Ngôn ngồi dậy, cố nén cảm giác thôi thúc muốn quăng gối vào cánh cửa: “Không mở! Đầu em đau, em muốn yên tĩnh một mình!”
“Đau đầu thì đi bệnh viện, em tự giam mình trong phòng làm gì? Mở cửa ra!”
Giọng anh trầm thấp, âm điệu lạnh đi rõ rệt.
“Không mở, cũng không muốn đi.
Em muốn ngủ!”
“Hạ Mộc Ngôn!”
“Lục Cẩn Phàm, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh!”
“Em tự mình mở cửa, hay để anh mở đây?” Hạ Mộc Ngôn nhớ đến tối hôm qua ở quán bar phi pháp, cánh cửa kiên cố kia bị anh đá văng đi.
Anh có rất nhiều cách để mở cửa, cô thật sự không cản nổi anh.
Cô ôm chăn nằm im trên giường, dứt khoát không thèm đáp lại.
Mặc kệ anh, dù sao đây cũng là căn hộ anh mua, anh muốn đạp thì cứ đạp.
Thế nhưng trong chốc lát bên ngoài yên tĩnh lại.
Hạ Mộc Ngôn chợt nghĩ ra đây là căn hộ anh mua, chắc anh có chìa khóa mở cửa từng phòng trong căn hộ.
Nghĩ đến đây, cô liền ngồi bật dậy, chạy đi lục lọi trong ngăn kéo của chiếc bàn ở mép giường, cuối cùng nhìn thấy chìa khóa phòng ngủ ở ngăn kéo đầu tiên.
Nhìn thấy anh không có chìa khóa trong tay thì Hạ Mộc Ngôn mới yên tâm, thả chìa khóa lại vào trong ngăn kéo rồi quay về giường, tiếp tục nằm yên trong chăn.
Cô vốn đang giận dỗi, kết quả là hậm hực trong chăn một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, nắng chiều le lói trên bầu trời.
Trong phòng hơi nhá nhem, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
Vậy mà Lục Cẩn Phàm thật sự không đi vào phòng.