Chương 343:
Bên trong đó có vô số vết thương, cô sợ chúng bị lôi lên, nhưng bản thân cô lại không thể nào che lấp chúng đi.
Lục Cẩn Phàm nói chuyện với cảnh sát xong thì quay về phòng.
Anh vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đang bị nhóm bác sĩ y tá vây quanh.
Mặt cô tái nhợt hoảng loạn ngồi trên giường bệnh, co người thành một đống.
Nhìn thấy người đàn ông có khí chất mạnh mẽ bước vào, bác sĩ y tá ở bên trong đều quay ra nhìn.
Lục Cẩn Phàm vẫn mặc bộ quần áo lúc trước.
Áo sơ mi của anh còn dính máu ở đầu Hạ Mộc Ngôn nhưng trông anh không hề nhếch nhác.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng rắn rỏi lại thêm khuôn mặt tuấn tú lạnh bằng nghiêm nghị, toàn bộ bác sĩ y tá đều sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Dù sao anh cũng mang người vào hơn mười phút rồi mà bây giờ vẫn không ai có thể xử lý vết thương cho Cô Hạ.
“Chuyện này, thưa anh…
Cô Hạ không cho chúng tôi chạm…” Một bác sĩ lên tiếng: “Tâm lý của cô ấy bất ổn.
Chúng tôi sợ cứ nhất quyết chạm vào cô ấy thì sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý và làm cô ấy kích động hơn…
Anh xem…” Lục Cẩn Phàm nhìn Hạ Mộc Ngôn ngồi giữa bọn họ, môi anh mím lại, sải bước dài đi đến.
Đến khi anh đến gần, Hạ Mộc Ngôn vẫn bất lực rúm ró ngồi đó, đầu cũng không ngẩng lên.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn như thế này.
Anh chỉ toàn thấy Hạ Mộc Ngôn vui tươi rạng rỡ.
Tuy rằng tính tình mấy tháng trước của cô có hơi thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn là cô, chỉ lý trí hơn, sống có mục đích hơn.
Nhưng cô vẫn tự tin và xinh đẹp như vậy.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy thế này.
Lại thêm ánh mắt hoảng loạn như thể cô đang đề phòng với toàn thế giới.
Thậm chí cả khi cô co rúc lại thế kia, người cô vẫn không ngừng run rẩy, ánh mắt không dám nhìn bất kỳ ai, tay đặt lên miệng cắn thật mạnh.
Dường như có gì đó liên tục quấy nhiễu lý trí của cô, khiến nội tâm cô bị kích thích không chống đỡ nổi.
Lục Cẩn Phàm cúi xuống, ôm lấy cô đang ngồi bên cạnh giường.
Anh vuốt lưng cô, giọng nói trầm ấm: “Em bị thương, cần phải để bác sĩ khám.
Em ngoan, xử lý vết thương xong rồi mình về nhà.” Nghe thấy giọng Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Nét mặt cô muốn giấu đi nỗi sợ nhưng không thể.
Bởi vì biết rõ người bên cạnh mình là Lục Cẩn Phàm, tuy cô không phản đối anh chạm vào người, nhưng đôi mắt cô vẫn đầy vẻ để phòng.
Bác sĩ thấy cô được người đàn ông này ôm thì có vẻ trấn tĩnh lại, định nhân lúc này cầm cồn sát trùng đến lau sạch vết máu trên đầu cô.
Thế nhưng tay ông ta còn chưa chạm vào thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh lùng rất bé của cô: “Đừng đụng vào tối!“.
Bác sĩ: “…” Quả nhiên, trừ người đàn ông này ra, cô thật sự không cho ai đụng đến người.
Chắc hẳn cô đã phải chịu rất nhiều kích động, cũng phải tin tưởng dựa dẫm vào người đàn ông này nhiều như thế nào thì mới dành cho anh đặc ân duy nhất đó.
Thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự sợ bị người khác đụng vào, anh đưa tay vuốt ve đầu cô khẽ nói: “Người em có khó chịu chỗ nào không?”
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu.
“Có đau đầu không?” Cô vẫn lắc đầu, nhưng khi tay anh phủ lên vết thương trên đầu thì cô nhíu mày vì đau.
Lục Cẩn Phàm không nói thêm gì nữa, dùng mắt ra hiệu cho bác sĩ đem hết tất cả đồ xử lý vết thương lên chiếc kệ bên cạnh anh.