Chương 341:
Dường như Hạ Mộc Ngôn đã mất đi lý trí, một mực liều mạng muốn thoát ra khỏi ngực anh để tiếp tục lao vào tên đàn ông kia.
Lục Cẩn Phàm ghì cô lại: “Ngôn Ngôn, bình tĩnh một chút!”
Hạ Mộc Ngôn không nghe, vẫn tiếp tục giãy giụa.
Lục Cẩn Phàm bất ngờ xoay người cô lại, để mặt cô đối diện với anh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Hạ Mộc Ngôn!”
Nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Cẩn Phàm, động tác của Hạ Mộc Ngôn mới khựng lại, không tiếp tục giãy giụa lung tung nữa.
Cô chỉ kinh ngạc nhìn anh, cặp mắt đỏ rực dõi theo cặp mắt đen láy của anh.
Anh trầm giọng nói bên tai cô, giọng nói vừa dịu dàng dỗ dành vừa xoa dịu cảm xúc nóng nảy vì kích động của cô: “Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá xứng đáng, không chừa cho chúng một hơi thở nào.
Bây giờ em phải tỉnh táo lại, em cần nghỉ ngơi.
Người em bị thương, phải đi khám bác sĩ.
Đừng làm anh lo lắng, nghe lời anh.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh một lúc lâu rồi từ từ nhũn người ra tựa vào anh.
Cô nhắm hai mắt lại, kiệt sức gục đầu vào lòng anh.
“Bà Lục!”
Nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, Phong Lăng nhíu mày, ánh mắt vừa lo lắng vừa xót xa.
Lục Cẩn Phàm không nói gì, lấy áo khoác trùm kín người cô rồi ôm ngang người cô lên.
Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn gã đàn ông sống dở chết dở nằm trên mặt đất.
“Cô dốc sức phối hợp điều tra với cảnh sát.
Trước rạng sáng mai, tóm gọn một mẻ toàn bộ đám người hoạt động chui trong quán bar lén lút này.
Tôi không muốn để cho một kẻ nào được thoát.” Phong Lăng gật đầu không đáp lại.
Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đang muốn nhân lúc cảnh sát phá cửa vào liền bế Hạ Mộc Ngôn đi, Phong Lăng bỗng lên tiếng: “Ông Lục, còn em họ của cô Tô…” Nghe đến câu này, cặp mắt của Lục Cẩn Phàm thoáng sa sầm.
Giọng anh rét lạnh: “Cô không cần nhúng tay vào chuyện nhà họ Tô bên Mỹ.
Nên xử lý người dạy dỗ mãi vẫn không nghe lời thế nào, tôi tự có tính toán.” Phong Lăng nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh thì gật đầu.
Nếu nhà họ Tô không ghi nhớ lời cảnh cáo của Lục Cẩn Phàm thì cho dù gia thế nhà họ có lớn đến thế nào, e rằng sau này cũng khó lòng được yên bình.
Lúc cảnh sát xông vào nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu của người đàn ông trung niên đeo kính thì ai nấy cũng đều bất ngờ.
Họ cũng thấy Lục Cẩn Phàm bể Hạ Mộc Ngôn mặt mũi tái nhợt đầu đầy máu đi ra ngoài nhưng chẳng ai dám bước đến cản.
Chỉ có một vị cảnh sát phụ trách bước đến, vừa run như cầy sấy vừa ân cần hỏi thăm: “Ông Lục, chuyện này…”
“Quán bar hoạt động ngầm ồn ào cả một con phố như thế này mà cảnh sát thành phố T cũng không thèm giả vờ quản lý.
Có phải vì thành phố T xa trung tâm nên không ai chạm đến đúng không?” Lục Cẩn Phàm trầm giọng nạt nộ: “Năng lực của cảnh sát thành phố T thật đáng nghi ngờ.” Trong nháy mắt, ánh mắt vị cảnh sát phụ trách cứng đờ: “Ông Lục, ông yên tâm.
Hôm nay quán bar này xảy ra chuyện như vậy thì nhất định sẽ bị lập biên bản.
Tôi sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng!”
Lục Cẩn Phàm bế Hạ Mộc Ngôn đang mê man bất tỉnh trong lòng đi ra.
Đám cảnh sát tự động dạt ra nhường lối đi cho anh.
Từ phòng dưới hầm đi lên quán bar, anh nhìn thấy tên mặt sẹo chủ quầy rượu cùng toàn bộ đám chân tay đã bị cảnh sát khống chế.
Lục Cẩn Phàm lạnh mắt nhìn về phía người được gọi là chủ quán bar.