Chương 336:
Hạ Mộc Ngôn đứng sau cửa chờ thêm một lúc rồi mới từ từ mở cửa ra, rồi lại từ từ đi đến của cầu thang.
Phần lớn người trong quán bar này đều là người của bọn họ.
Cô làm thế nào để trốn thoát được đây? Hạ Mộc Ngôn đi lên cầu thang, nhìn thấy ánh đèn màu nhấp nháy của quán bar, cô khom người, cẩn thận đẩy cánh cửa phía sau chiếc loa nhìn ra bên ngoài.
Ở ngoài là một đám đông muôn hình muôn vẻ.
Cô cúi đầu xõa tóc che kín mặt rồi đi men theo ngách sát cửa.
Cô thấy phía trước có bồi bàn bước đến gần thì vội vàng ngồi thụp xuống núp sau lưng một chiếc ghế sofa.
Cô lại đảo mắt nhìn về hướng người bồi bàn đằng kia vừa bế khay bề rượu vừa nói chuyện với người phục vụ ở bên cạnh.
Ánh đèn ở đây nhấp nháy nên không nhìn rõ xung quanh.
Vì vậy những người phục vụ cũng không để ý thấy Hạ Mộc Ngôn ở phía bên này.
Hạ Mộc Ngôn xoay người, vẫn giữ tư thế khom người, lần sang phía sau một chiếc sofa khác.
Ánh đèn trong quán bar không ngừng lóe rồi tắt.
Cô thừa dịp ánh đèn tắt đi thì nhảy vọt sang, không bị ai nhìn thấy.
Cô cứ đi dọc theo lưng những chiếc ghế sofa này, dần dần đi đến chỗ thưa người.
Cô nhìn ra bên ngoài, tính toán khả năng chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng đây là quán bar hoạt động ngầm, ở đây không người nào tử tế, lại càng không có ai giúp cô.
Hạ Mộc Ngôn tự xoa xoa đôi chân vừa đau vừa tê, nhân lúc ánh đèn tối đi thì cô nhắm ngay cánh cửa gần nhất, xông ra bên ngoài.
Thế nhưng trước cửa quán bar lại có người đứng canh!
Ý định muốn xông thẳng ra ngoài của Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.
Dù cô có chạy nhanh hơn đi nữa thì ngay khi bọn canh của phát hiện ra thì mỗi gã một bên đã nhanh nhẹn ghì cô lại.
Đúng lúc cô muốn kêu cứu thì bọn chúng bịt miệng cô, lôi thẳng vào trong! Hạ Mộc Ngôn giãy giụa không được, trong nháy mắt đã bị bọn chúng lôi xuống phòng dưới hầm quăng xuống sàn.
Cả người cô đau đớn không chịu nổi, trong lòng căm hận cùng cực.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những nỗ lực vừa rồi của cô đều đổ sông đổ bể.
Cô ngước mắt lên, nhìn tên chủ mặt sẹo của quán bar cũng đang ở đây.
Gã nhào lên túm tóc cô.
Hạ Mộc Ngôn cổ nhịn đau không kêu lên.
Vì tóc bị giật mà người cô không khỏi nghiêng theo.
Sắc mặt tên chủ quán bar rất khó coi, hắn cứ thể lôi cô xềnh xệch rồi quăng mạnh lên giường.
“Đàn bà có gan chạy từ tầng hầm ra ngoài cũng chỉ có một mình mày!”
Chủ quán bar u ám liếc cô một cái rồi ra lệnh cho tên đứng phía sau: “Xem chừng nó! Chờ người mua uống rượu xong sẽ đến.
Đừng để nó chạy trốn! Nó mà bỏ chạy thêm lần nữa thì bọn mày đừng nghĩ đến chuyện sống!”
Sau đó cửa phòng lại bị khóa lại, trước cửa cũng có người canh giữ.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tay nắm chặt chiếc chăn mỏng phía dưới.
Bây giờ tay chân cô không bị trói nữa, nhưng cô lại không có cách nào đi ra khỏi căn phòng này.
Chẳng bao lâu sau, người mua là một gã trung niên đeo kính khoảng bốn mươi tuổi béo múp míp đi vào phòng.
Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, gã liền cười bỉ ổi, bước từng bước về phía cô.
Hạ Mộc Ngôn hoảng sợ, nhân lúc gã canh cửa đi ra ngoài, lại thấy gã trung niên đeo kính đã say mèm, cô bèn túm lấy chiếc đèn bàn ở đầu giường quăng về phía gã.