Chương 328:
Hai người đi vào rừng cây nhỏ tối om bên cạnh, ánh đèn bên bờ sông không rọi tới nơi này.
Con đường phía trước thật sự quá tối, Hạ Mộc Ngôn nói: “Điện thoại di động của tôi hết pin rồi, cô mở đèn pin trên điện thoại cô đi, không thì sẽ không thấy rõ đường.”
“Điện thoại di động của tôi cũng hết pin rồi.” Giọng của Tô Tuyết Ý thấp hơn bình thường rất nhiều, giống như cô ta đang có ý đè nén tiếng nói.
Hạ Mộc Ngôn nghĩ bụng cô ta đang khó chịu, nên không nghi ngờ gì, giơ tay đỡ lưng cô ta.
Hai người tiếp tục đi vào trong.
Cho đến khi cách âm thanh của đám đông càng lúc càng xa, xung quanh tối đến độ không thể tưởng tượng nỗi, Hạ Mộc Ngôn chợt nhớ khi tới gần toilet công cộng là có đèn mà, sao lúc này đèn đều tắt hết rồi? “Hạ Mộc Ngôn.” Giọng của Tô Tuyết Ý bỗng vang lên bên cạnh cô.
Hạ Mộc Ngôn vẫn đang suy nghĩ những cái đèn này bị gì thì lại nghe thấy cô ta nói rất nhỏ: “Cô có sợ bóng tối không?” Hạ Mộc Ngôn vừa định trả lời, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô và Tô Tuyết Ý lần mò đến chỗ này, bây giờ tới tận đây cô ta mới đột nhiên hỏi một câu như vậy? Đèn ở đây không thể nào trùng hợp bị tắt hết thế này được, hẳn là đã bị ai đó phá hỏng…
Nghĩ vậy, Hạ Mộc Ngôn dừng chân lại, cảnh giác chuẩn bị quay sang nhìn Tô Tuyết Ý, thì bỗng nghe thấy bên cạnh như có ai đó đang đến gần.
Nghe thấy tiếng động, có định hét lên theo bản năng.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị giữ chặt lại, miệng và mũi phút chốc bị bịt kín bằng miếng vải hơi ẩm.
“Ưm…
các người…
làm gì…
ưm ưm…” Bốn phía đen kịt một màu, cô không nhìn thấy nét mặt của Tô Tuyết Ý, cũng không thấy được người xung quanh.
Mùi hương gay gắt xộc thẳng vào mũi, Hạ Mộc Ngôn vùng vẫy mấy lần, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Tất cả tri giác dần dần chết lặng, trước mắt tối đen như mực, cô hoàn toàn bất tỉnh.
Tối om, không nhìn thấy một tia sáng nào.
Sau khi tỉnh lại, Hạ Mộc Ngôn phí công mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt.
Cô giãy giụa dữ dội từ lúc mới vừa tỉnh lại, cho đến bây giờ cơ thể dần dần kiệt sức, cô đành phải nằm im ở đó.
Cô nằm trên một chiếc ghế dài khá rộng, hai tay bị trói chặt ra sau lưng ghế, hai chân cũng bị trói vào đầu kia của ghế, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không mảy may lay chuyển.
Miệng cô bị băng keo dán kín, cô không thể nào hét lên cầu cứu.
Xung quanh rất tối, đến nỗi sau khi tỉnh lại, cô nghi ngờ việc mình sống lại chỉ mà một giấc mơ không có thật.
Có lẽ cô vẫn ở trong quá khứ đen tối vô tận ở kiếp trước, có lẽ cô vẫn bị giam trong thôn núi cằn cỗi lạc hậu nào đó, chờ đợi bị đám thôn dân kia ép mua ép bán…
Bóng tối thật đáng sợ, thậm chí cô hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bỗng, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần, Hạ Mộc Ngôn vô thức nhắm chặt mắt lại.
“Kéttt”, cửa sắt nặng nề được mở ra.
Có tiếng bước chân của hai người đến gần.
Trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi xa lạ của đàn ông, khiến người ta cảm thấy khó ngửi buồn nôn, Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt bất động.
“Có phải cho quá nhiều thuốc vào vải không? Sao cô ta vẫn chưa tỉnh?”
“Mặc kệ cô ta, cô Tô chỉ nói chúng ta bắt cô ta đến đây, chờ đến giờ là đưa đi, sống hay chết không liên quan đến chúng ta!”
“Xinh đẹp thế này, cứ đưa đi như thế có phải đáng tiếc quá không? Hay là…
chúng ta chơi trước?”
“Chơi con m* mày á.