Hạ Mộc Ngôn vừa trở về phòng giao dịch đã lập tức gọi Tiểu Bát mang tài liệu điều tra công ty chuyển phát nhanh ở Los Angeles lần trước đưa cho cô.
Cô muốn tìm ra người kia! Cô nhất định phải điều tra kỹ càng rốt cuộc người đó là ai! Nhưng khi Hạ Mộc Ngôn họp hành xong xuôi, trở lại văn phòng, cô lại nghe thấy Tiểu Bát nói: “Chị Đại Ngôn, phía công ty chuyển phát nhanh đó đã đóng cửa rồi!”
Hạ Mộc Ngôn đang định ngồi xuống thì khựng lại, cô ngước lên nhìn: “Cái gì?” Tiểu Bát đưa tài liệu trong tay cho cô xem: “Chính là cái công ty mà chị bảo em tra đấy! Một công ty chuyển phát nhanh lớn như vậy mà mấy ngày trước đột nhiên đóng cửa! Hơn nữa Trung tâm Phục vụ chuyển phát nhanh quốc tế ở Mỹ cũng bị gạch tên, giống như bị xóa số chỉ trong một đêm!”
Hạ Mộc Ngôn lấy hóa đơn chuyển phát nhanh trong ngăn kéo ra xem, sau khi đối chiếu, cô mở máy tính lên tra thử.
Quả nhiên giống như Tiểu Bát nói, mấy ngày trước công ty chuyển phát nhanh quốc tế này đã tuyên bố phá sản vì làm ăn thua lỗ ở Los Angeles.
Cả công ty bị chia năm xẻ bảy ra bán lại, tên công ty cũng bị gạch bỏ.
Chỉ trong vòng mấy ngày mà thôi, một công ty chuyển phát nhanh quốc tế nổi tiếng lại mất tăm mất tích.
Là ai đã ra tay nhanh gọn như vậy?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên Phong Lăng bước vào, một tay ôm bó hoa hồng đỏ thật lớn, một tay cầm chiếc túi nhỏ xinh xắn.
Sau khi vào cửa, cô đặt cả hai thứ lên bàn làm việc của Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn còn chưa phục hồi tinh thần, cô ngước mắt lên nhìn bó hoa: “Đây là gì?”
“Vừa rồi có người mang đến, bảo là tặng cho cô.
Tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.” Phong Lăng nhìn cô.
“Tặng cho tôi?” Hạ Mộc Ngôn chỉ bó hồng trên bàn, ánh mắt ngạc nhiên.
Phong Lăng gật đầu, không nhiều lời, lập tức xoay người bước ra ngoài.
“Oa! Bố này chắc cũng phải mấy trăm đóa chứ nhỉ?” Vẻ mặt Tiểu Bát đầy ngưỡng mộ, sáp đến gần bàn: “Ai tặng vậy? Thật lãng mạn quá! Có phải Lục tổng tặng chị không?” Hạ Mộc Ngôn nào biết ai tặng.
Hôm nay không phải là sinh nhật, cũng chẳng phải ngày lễ hay ngày kỷ niệm gì đặc biệt.
Hơn nữa, hôm nay vừa mới phát sinh sự việc ở Cục Cảnh sát, cách lúc Lục Cẩn Phàm đưa cô về phòng giao dịch chưa tới mấy tiếng đồng hồ, sao anh lại đột nhiên tặng hoa và quà được? Lục Cẩn Phàm cũng đâu phải tâm thần phân liệt! Hạ Mộc Ngôn nghi hoặc cầm bó hoa lên.
Bó hoa diễm lệ tỏa ra mùi hoa hồng đặc trưng, dường như mỗi bông đều được chọn lựa tỉ mỉ.
Vừa nhìn đã biết đây là loại hoa hồng cao cấp nhất, miễn bàn chuyện giá tiền, ngay cả giấy gói cũng phù hợp với tâm lý con gái, là loại giấy bó hoa màu hồng.
Màu sắc này…
khiến Hạ Mộc Ngôn không khỏi nhớ đến bộ lễ phục mà Thịnh Dịch Hàn đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Rất nhiều năm trước, lúc cô còn mười mấy tuổi đi theo Hạ Hoằng Văn tham dự các buổi tiệc lớn cũng hay mặc đồ màu hồng như vậy, bất luận là váy, giày hay túi xách.
Quả thật khi đó khắp người cô đều là màu hồng thiếu nữ.
Chẳng qua dần dà cô lại không thích màu sắc nữ tính như vậy nữa.
Bên trong bó hoa không có thiệp, cũng không thấy lời nhắn hay tên người gửi.
Cô tiện tay cầm chiếc túi nhỏ xinh bên cạnh mở ra, bên trong là một hộp quà hình vuông.
Cô lại mở hộp quà ra, bên trong là hộp đồng hồ xa xỉ làm bằng da thủ công màu trắng.
Nhìn thấy bên trong là kiểu đồng hồ nữ màu hồng mới nhất của hãng Van Cleef & Arpels, Hạ Mộc Ngôn lại nhìn tiếp họa tiết trên mặt đồng hồ thì sắc mặt trở nên rất khó chịu.
Trong hộp có một tấm card giấy, cô lật mặt kia lại thì thấy một hàng chữ màu đen.
“Van Cleef & Arpels Pont des Amoureux là chiếc đồng hồ đeo tay lãng mạn nhất thế giới.
Người con trai tượng trưng cho kim phút, người con gái tượng trưng cho kim giờ, từng giờ từng phút đến gần nhau.
Người con trai nôn nóng đếm phút, người con gái điềm tĩnh đếm giờ, rốt cuộc đến 12 giờ mỗi ngày thì hai người có một phút được ôm nhau.
Chúc vui vẻ, cô gái của tôi.” Trên tấm card không đề tên và cũng không có tên.